“Lão đại,   phát hiện  , ánh mắt đám y tá     giống đang  về hiền, mà giống như đang  áp trại phu quân , trong tôn kính mang theo chút cảnh cáo…”
Hoàng Hải Uy tiếp lời: “ , cảnh cáo  nên an phận, đừng trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, cô phụ trại… A, , là  thể cô phụ chị dâu.”
“Đoàn trưởng Lộc vẫn định cô phụ Tô Nhuyễn ?” Giọng y tá Mễ từ phía  truyền đến.
Mấy  đều  đầu .
Bùi Trí Minh  : “A, y tá Mễ   bảo vệ chị dâu nhà chúng  thế ?” Giọng  mang theo vài phần âm dương quái khí.
Y tá Mễ lườm   một cái: “Sao hả? Là    suy đoán lung tung, khiến   hiểu lầm Tô Nhuyễn,  ?      sáng tỏ ,   còn giữ mãi  bỏ qua cho  thế? Lòng  hẹp hòi như  còn mong tìm  bạn gái ?”
Bùi Trí Minh  đoán  đối phương sẽ thẳng thắn nhận sai như , lập tức ngượng ngùng, vội vàng xin tha: “Là  của , y tá Mễ dám yêu dám hận, dám  dám chịu, đúng là nữ trung hào kiệt!”
Y tá Mễ  chọc ,  khẽ hừ một tiếng: “Nói  thì,  đó chính ủy Vương cũng mở miệng bảo   ly hôn ,     lầm.”
Cô nghi ngờ  Lộc Minh Sâm: “Chẳng lẽ là Tô Nhuyễn  bỏ  ?”
Lộc Minh Sâm liếc mắt  đối phương, đáp trả: “Đi theo Lục Thần Minh ,  cái   học  học thói  bịa đặt lung tung thế?’
Y tá Mễ  phục: “Anh mới bịa đặt!”
Chị Đan  ngang qua  : “Nếu lời đồn  là thật, chắc bác sĩ Hà cao hứng lắm đây!”
Chị  trêu chọc: “Đoàn trưởng Lộc,  đối  với đồng chí Tô chút nhé,   cạy góc tường  bắt đầu xếp hàng .”
Thấy Lộc Minh Sâm vô thức nhíu mày, y tá Mễ cũng  thỏa mãn: “Chắc là Tô Nhuyễn đang ở trong phòng bệnh của Triệu Lôi,  tìm cô  thì qua bên đó.” Dứt lời cô  xoay   thẳng.
Trên đường đến phòng bệnh của Triệu Lôi, Bùi Trí Minh lén lút chọc chọc Lộc Minh Sâm, nhỏ giọng : “Lão đại,  xem sức hút của chị dâu lớn  kìa,   nắm chắc đó.”
Lộc Minh Sâm mím chặt môi, liếc ba kẻ theo đuôi, mở miệng : “Các , giải tán!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong phòng bệnh của Triệu Lôi, Tô Nhuyễn   xong với bọn họ kế hoạch thuê  của .
Mặt Triệu Lôi đầy cảm kích: “Chị dâu, cảm ơn chị nhiều lắm.”
Anh    chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường, một tháng nữa là  thể xuất viện. Chuyện Tiểu Thảo m.a.n.g t.h.a.i thật sự mang đến cho   hy vọng  lớn, nhưng cũng  gánh nặng. Mấy ngày nay   vẫn luôn rầu rĩ nghĩ về cuộc sống tương lai.
Anh   thương như , chắc chắn  xuất ngũ, nhưng      về thâm sơn cùng cốc nghèo nàn lạc hậu . Đi lính ngần  năm, hiểu  cũng tăng lên nhiều,    về như thế  chắc chắn   đường , hơn nữa nhà   cũng  còn ai đáng để nhớ thương.
Có thể ở  thành phố Yến là  nhất, chỉ là   như , sợ  khó tìm  việc .
Không ngờ Tô Nhuyễn  trực tiếp mời hai vợ chồng   về  việc.
Sắc mặt Hoàng Tiểu Thảo cũng thả lỏng xưa nay  từng .
Trải qua hơn một tháng tĩnh dưỡng và điều trị, hiện giờ sắc mặt cô    hơn  nhiều,  má cũng   thêm chút thịt,  thể    vẻ  thanh tú dịu dàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-282.html.]
Cô   bên mép giường Triệu Lôi, trong mắt đều là vui sướng.
Cô  cũng    về,  về chắc chắn  trai chị dâu sẽ  bỏ qua cho cô , nhưng mà ở  nơi   tràn ngập bất an.
Có điều bây giờ thì khác, bọn họ sắp  một phần công việc,  thể an cư lạc nghiệp .
Tô Nhuyễn : “Thật  xưởng nhỏ của   hề  hàm lượng kỹ thuật gì,  cần hai , cần  đáng tin, nếu   hai , khả năng  cũng   .”
“Chị dâu, chúng em sẽ chăm chỉ  việc.” Triệu Lôi nghiêm túc , cả  cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hoàng Tiểu Thảo nhẹ nhàng nắm lấy tay chồng , hai    .
Nhìn dáng vẻ của hai  bọn họ, trong lòng Tô Nhuyễn cũng cảm thấy vui vẻ, hy vọng đời  Triệu Lôi   một kết cục viên mãn, cũng hy vọng những  từng phụng hiến vì quốc gia đều  một kết cục viên mãn.
Tạm biệt hai   ngoài,  tới chỗ ngoặt Tô Nhuyễn  sửng sốt.
Lộc Minh Sâm  sừng sững ở đó, ánh mắt gần như dán chặt lên  cô, giọng  nhẹ nhàng: “Anh về .”
Tô Nhuyễn lấy  tinh thần,  đáp: “Hoan nghênh trở về, vất vả ,      nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày ?”
Nhìn biểu cảm khách sáo của cô, trong lòng Lộc Minh Sâm nghẹn đắng,    nên  gì mới , chỉ  thể gật đầu.
Nhận thấy ánh mắt  xung quanh  bắt đầu  về phía bên , Tô Nhuyễn  : “Vậy  thôi, chúng  về nhà nhé!”
Lộc Minh Sâm  phấn chấn,  theo Tô Nhuyễn  ngoài.
 mà   vui mừng  bao lâu,  khi hai   khỏi bệnh viện, Tô Nhuyễn  mở miệng: “Dừng xe ở chỗ  ,   xong nhiệm vụ khả năng  mệt , mau về nghỉ ngơi cho khỏe. Em bắt xe buýt từ đây, một chuyến xe là  thể về thẳng nhà.”
Lộc Minh Sâm nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, kiên trì : “Anh đưa em về.”
Tô Nhuyễn  xa cách: “Thôi thôi, nếu  đưa em về nhà , dì phúc  thấy ,     .”
“Chẳng lẽ   cùng chung chăn gối với em ?” Nói xong cô che ngực, giả bộ cảnh giác: “Không    ý đồ  với em chứ?”
Rõ ràng vẫn là lời vui đùa giống như  đây, thái độ ngữ điệu cũng giống như đúc, nhưng vì     cảm thấy buồn  chút nào nhỉ?
Không chỉ  buồn , còn  khó chịu.
Cuối cùng, Tô Nhuyễn vẫn kiên trì một   xe buýt về nhà.
Lộc Minh Sâm  xe buýt biến mất ở góc đường, ngơ ngẩn một lúc lâu, mới  đầu về khu tập thể gia đình quân nhân.
Đêm khuya,   chiếc giường đoi ,  đầu tiên Lộc Minh Sâm trằn trọc. Anh xoay   chỗ  bên cạnh, cảm giác đầy thỏa mãn khi ôm “Nhuyễn ngọc ôn hương”  lòng sáng sớm ngày đó khi tỉnh  đột nhiên hiện về vô cùng rõ ràng. Cũng khiến cô tịch hiện tại càng gian nan hơn.
Anh  thể  về thói quen   cô trong cuộc sống như  đây ?