Lộc Minh Sâm đang  với các giáo quan khác những việc cần chú ý đề phòng sinh viên cảm nắng,   thất thần. Hôm nay trông Tô Nhuyễn  thooải mái lắm,    chọc giận cô chỗ nào , rõ ràng hôm qua vẫn bình thường mà, lúc lườm  còn vô cùng  tinh thần…
Khi  đang nghĩ ngợi,   thấy tên Tô Nhuyễn, trong giọng  mang theo vẻ hoảng loạn. Lộc Minh Sâm  đầu , đúng lúc trông thấy Tô Nhuyễn với sắc mặt tái nhợt, ngã  lòng nam sinh tên Phong Cảnh Diệp .
Hai mắt  trở nên lạnh lùng, thấy nam sinh  định bế cô lên chạy  ngoài, Lộc Minh Sâm chỉ bỏ  một câu: “Tôn Kiến Đào, lát nữa phụ trách dẫn đội.” Sau đó mau chóng chạy sang bên .
Các giáo quan thấy trung giáo Lộc luôn lười nhác chạy nhanh như ,  khỏi  , giáo quan Tôn chần chừ, mở miệng: “Có lẽ là lo cho sinh viên trong đội bọn họ.”
Một huấn luyện viên khác, : “ mà   cảm thấy    giống đang lo lắng lắm, ngược  giống như   c.h.é.m  .”
“Hơn nữa sinh viên  cảm nắng  cần chúng  quan tâm,    đám đàn  đàn chị chuyên môn chiếu cố bọn họ ?”
Lúc các giáo quan đang suy đoán,  trông thấy hình ảnh  thể tưởng tượng nổi. Trung giáo Lộc nhanh chóng chạy tới, dùng tư thế vô cùng mạnh mẽ cướp lấy nữ sinh đang ngất xỉu trong lòng Phong Cảnh Diệp,  xoay  bước nhanh về phía phòng y tế.
Giáo quan Tôn ho khan một tiếng: “Sự cấp tòng quyền, chuyện   tính là đụng chạm vô cớ, chỉ vì tố chất  thể của Phong Cảnh Diệp   , chạy quá chậm.”
Các vị giáo quan khác   gì, nhưng  mặt đều  chút u sầu.
Rõ ràng tổng huấn luyện viên tới là để giám sát bọn họ,  bây giờ ngược  bọn họ  lo lắng cho đối phương thế ?
Không chỉ các giáo quan lo lắng,  khi  thấy hành động của Lộc Minh Sâm, Phong Cảnh Diệp cũng nhíu mày, nhanh chóng đuổi theo, : “Giáo quan Lộc.”
Lộc Minh Sâm  để ý đến  , mím chặt môi, bế Tô Nhuyễn chạy nhanh tới phòng y tế.”
Vân Mộng Hạ Vũ
……
“Chắc là nghỉ ngơi  , cơm sáng cũng  ăn tử tế, cộng thêm  cảm nắng. Không , uống chút nước đường , lát nữa tỉnh  ăn chút cơm, ngủ một giấc là  thôi.” Nhân viên y tế vô cùng kinh nghiệm, .
Phong Cảnh Diệp thấy Lộc Minh Sâm còn vươn tay sờ lên trán Tô Nhuyễn, lập tức bước đến ngăn cản.
Anh  cảnh giác : “Huấn luyện viên,  nhớ rõ các   quy định…”
Thấy đối phương đề phòng như , Lộc Minh Sâm chỉ cảm thấy buồn : “Chúng ……”
Nói tới đây,    Tô Nhuyễn đang   giường bệnh,  chút chần chừ.
Hiện tại  còn  hiểu rõ vì  cô tức giận, cũng   cô  để ý việc công khai quan hệ của hai  với  khác  , lỡ như khiến cô khó xử thì ?
Cô mong chờ cuộc sống đại học như …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-299.html.]
“Chúng  quen  .” Cuối cùng Lộc Minh Sâm trả lời như .
Phong Cảnh Diệp  càng cảnh giác hơn, ánh mắt   như  đối thủ cạnh tranh. Lộc Minh Sâm cũng vạn phần khó chịu, quả nhiên gã   rắp tâm khác với Tô Nhuyễn.
Anh đang định  chuyện, thì trông thấy   giường bệnh giật giật, vội vàng đẩy Phong Cảnh Diệp , cúi  hỏi: ““Tô Nhuyễn,  thế?”
“Không .” Giọng Tô Nhuyễn vẫn  yếu ớt: “Khả năng là tụt huyết áp, đừng lo.”
Phong Cảnh Diệp  vòng sang bên  giường bệnh, lột một viên kẹo sữa đưa cho Tô Nhuyễn,  rót nước, : “Em ăn kẹo sữa  , lát nữa   mua đồ ăn giúp em.”
Lộc Minh Sâm lập tức : “Không cần  tốn kém, để   là .” Nói xong  định , nhưng thấy Phong Cảnh Diệp ở chỗ   vô cùng  yên tâm.”
Phong Cảnh Diệp đáp trả: “Giáo quan Lộc, Tô Nhuyễn ở đây   chăm sóc , ngài  về huấn luyện tiếp ,  cần lo lắng.”
 mà    ở, Lộc Minh Sâm mới lo lắng.
Tô Nhuyễn ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c súng, vội : “Anh Minh Sâm,  mau về đội , em ở đây đợi .”  lúc cô đang  chuyện  .
Nghe Tô Nhuyễn xưng hô như , Lộc Minh Sâm mới nhẹ nhàng thở ,  khi   còn  với Phong Cảnh Diệp: “Vậy nhờ  chăm sóc Nhuyễn Nhuyễn, cảm ơn.”
Nghe thấy Lộc Minh Sâm xưng hô  mật như , Phong Cảnh Diệp  nhịn  nhíu mày, định  gì đó, Lộc Minh Sâm  xoay  rời  .
Có điều khi trở  sân thể dục, Lộc Minh Sâm vẫn  yên tâm. Anh trực tiếp điểm danh Trương Thi Thi: “Cô, tới phòng y tế chăm sóc bạn học một chút.”
Triệu Yến Yến vội vàng : “Báo cáo huấn luyện viên, Tô Nhuyễn và em ở cùng một phòng, để em .” Ánh mắt huấn luyện viên     vấn đề ? Vậy mà  điểm danh   hợp với Tô Nhuyễn  chăm sóc cô .
 mà  Trương Thi Thi  thể buông tha cơ hội   nghỉ ngơi   cơ hội tiếp cận Phong Cảnh Diệp, cô  lập tứ đáp “Vâng”,  chạy tới phòng y tế.
Lộc Minh Sâm nheo mắt  theo bóng dáng nhảy nhót của đối phương, lúc  mới yên tâm đôi chút. Có Trương Thi Thi ở đó, Phong Cảnh Diệp đừng mong  cơ hội xum xoe Tô Nhuyễn.
Có điều thời gian huấn luyện  đó  vẫn  thể tập trung như cũ, nghĩ tới ở nơi    thấy Tô Nhuyễn đang khó chịu, còn  nam sinh mang ý  ở bên cạnh chăm sóc cô,  lẽ còn nhân lúc cô ngủ sờ tay cô, mượn cơ hội đỡ cô, ôm cô…
Đám sinh viên trong đội  thấy sắc mặt huấn luyện viên của  trở nên lạnh lùng, cặp mắt phượng đảo qua mỗi  đều mang theo sát khí, lập tức tập trung cao độ  thành huấn luyện.
Vừa đến giờ nghỉ, Lộc Minh Sâm lập tức thổi còi giải tán, vẫn đề giáo quan Tôn dẫn đội  về như cũ,  đó  thẳng tới phòng ý tế trong ánh mắt lo lắng của các giáo quan khác.
Sau khi  thẳng một đường, nóng lòng đẩy cửa phòng y tế , Lộc Minh Sâm lập tức  nhịn , bùng nổ: “Sao   ở đây?”
Bác sĩ Ôn nhận lấy ly nước từ tay Tô Nhuyễn, biểu cảm “Cậu hiểu mà”, ôn hòa  : “Cậu nghĩ ?”