Hôm nay Hoàng Tiểu Thảo cũng định tới bệnh viện chia sẻ niềm vui với Triệu Lôi, Tô Nhuyễn liền mang theo hợp đồng, hàng mẫu và nguyên liệu  cùng cô .
Tất nhiên là Triệu Lôi sẵn lòng , với   mà , tương lai xa vời còn đáng sợ hơn mất một bên chân,  thể khẳng định bản  còn hữu dụng,  thể kiếm việc nuôi gia đình, chính là liều t.h.u.ố.c tinh thần quý giá nhất với   lúc .
Sau khi dàn xếp xong, Tô Nhuyễn và Hoàng Tiểu Thảo  trở về tứ hợp viện, lúc cô đang đóng gói một chút nguyên liệu và dụng cụ  đồ trang sức định mang về trường học, thì gặp  Lộc Minh Sâm trở về.
Dễ nhận     xong chuyện gì đó, gấp gáp về nhà. Trông thấy Tô Nhuyễn,  nhẹ nhàng thở : “May quá may quá, thiếu chút nữa là  gặp  .”
Tô Nhuyễn còn tưởng   việc gì  tìm cô, kết quả  chỉ nhận lấy cặp sách trong tay cô, đòi đưa cô về trường học.
Tô Nhuyễn dở  dở , nhưng cũng   lay chuyển  ý , chỉ  thể  theo.
Lộc Minh Sâm nhấc cặp sách lên, tò mò hỏi: “Em mang theo thứ gì thế?”
“Tài liệu  đồ trang sức.” Tô Nhuyễn  với kế hoạch của  và sắp xếp hôm nay: “Tuần   họp chợ, vẫn nên  nhiều chủng loại hơn một chút mới dễ bán.”
“Đáng tiếc  thiếu công nhân, chỉ  hai  Hoàng Tiểu Thảo và Triệu Lôi, nên tạm thời chỉ  thể bán ở chợ phiên.”
Lộc Minh Sâm nghi hoặc: “Ngoài chợ phiên  còn  thể bán ở nơi khác ?”
“Đương nhiên .” Tô Nhuyễn : “Nếu chỉ bán ở chợ phiên,  ngày c.h.ế.t đói. Khu vực xung quanh chỉ  bấy nhiêu , bán một năm   mua cũng mua cả .”
“Tương lai  thể mở thêm cửa hàng, cũng  thể bán sỉ cho các tiểu thương khác, đây là nguyên nhân vì  em cần một   ăn , mở rộng con đường tiêu thụ tương lai  dựa  đối phương.”
Nghe Tô Nhuyễn  tới cửa hàng, trong mắt Lộc Minh Sâm hiện lên một tia đắc ý. Vì  cho Tô Nhuyễn niềm vui bất ngờ,    gì cả, chỉ hỏi: “Cho nên em định tự   hết chỗ  ? Em còn   học,  thể   bao nhiêu?”
“Sáng dậy sớm  một chút, hôm nào ít tiết học  thêm một chút, buổi tối ngủ muộn một chút,  chung trong thời gian rảnh  thể   bao nhiêu thì  bấy nhiêu, thứ  hấp dẫn  mua hơn dây buộc tóc, bắt buộc  .”
Lộc Minh Sâm   tán đồng: “Dậy sớm cũng , nhưng đừng ngủ quá muộn, thức đêm ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Tô Nhuyễn : “Anh còn trẻ như    chuyện giống  già thế?”
Lộc Minh Sâm  phản bác, chỉ : “Đợi thêm  thời gian nữa, hôm nào rảnh rỗi  đưa em  kiểm tra sức khỏe  diện nhé.”
Tô Nhuyễn cảm thấy, từ khi   đời  cô  bệnh c.h.ế.t, Lộc Minh Sâm còn lo lắng hơn cả cô.
Có điều, đây cũng   chuyện , đời  cô cũng  sống lâu trăm tuổi, cho nên  từ chối: “Được, đợi ngày nào đó xem  thời gian rảnh thì .”
Sau khi tới trạm xe buýt, Lộc Minh Sâm tự giác dừng bước, chào tạm biệt Tô Nhuyễn. Thật     đưa Tô Nhuyễn đến trường học, nhưng chắc chắn sẽ  Tô Nhuyễn kiên quyết từ chối.
Đương nhiên Tô Nhuyễn sẽ từ chối , một loạt thao tác khoe khoang bạn gái trong kỳ quân sự của , cộng thêm phản ứng dây chuyền  khi  Trương Thi Thi tố cáo, bây giờ Lộc Minh Sâm vẫn còn là nhân vật truyền kỳ trong miệng sinh viên năm nhất sư phạm Yến Kinh, mà bạn gái  càng là nhân vật truyền kỳ trong truyền kỳ.
Trong niên đại   smart phone thu nhận đủ loại tin tức  thể phân tán sự chú ý, một vài chủ đề nho nhỏ đều  thể tạo nên tiếng vang lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-329.html.]
Giống Trương Thi Thi cách vách,  trở thành đối tượng vây xem của cả trường , nghĩ tới cảnh tưởng đáng sợ  Tô Nhuyễn rùng , cô chỉ  sống yên  qua quãng đời đại học của  thôi.
Cũng may tuy rằng Lộc Minh Sâm tấn công mãnh liệt, nhưng  sẽ    chuyện khiến Tô Nhuyễn rơi  rắc rối
Tô Nhuyễn  vui mừng nghĩ như  xong, buổi tối thiếu chút nữa   vả mặt.
Sau khi cô tới ký túc xá, bắt đầu đặt một cái bàn nhỏ lên giường  đồ trang sức, vì bật đèn bàn  việc hết sức chăm chú, cô  để ý đến thời gian trôi qua. Khi chuông điện thoại ký túc xá vang lên cô cũng  để ý, dù  ở độ tuổi xao động , điện thoại trong ký túc xá nữ vang lên lúc nửa đêm cũng là chuyện bình thường.
Triệu Yến Yến ở gần vươn tay tiếp điện thoại: “Tô Nhuyễn, tìm  .” Nói xong cô  nghi hoặc: “Sao tớ  thấy giống giọng của giáo quan Lộc thế nhỉ?”
Tô Nhuyễn sửng sốt, vội vàng xuống đất, chạy tới  điện thoại: “Alo, xin chào.”
“Chào chị dâu!” Hai giọng  đồng thanh vang lên dọa Tô Nhuyễn nhảy dựng, vội vàng che ống   sợ bạn học trong ký túc xá  thấy,  điều   vì , Tô Nhuyễn  cảm thấy hình như giọng bọn họ  chút… Bi phẫn.
“Chào các .” Tô Nhuyễn   xong, đầu  điện thoại  đổi thành giọng Lộc Minh Sâm: “Có  em vẫn đang  đồ trang sức ?”
Tô Nhuyễn hỏi: “Làm  ?”
Lộc Minh Sâm : “Đã mười rưỡi , rửa mặt  ngủ.”
Tô Nhuyễn cạn lời: “Anh gọi điện thoại chỉ vì chuyện ?”
Lộc Minh Sâm : “Chuyện   quan trọng, y học nghiên cứu cho thấy, thức đêm ảnh hưởng tới tuổi thọ.”
Không  vì  Tô Nhuyễn  nhớ tới  thế hệ   càm ràm đám con cháu trẻ tuổi, ăn đồ ăn nhanh dễ ung thư, thức đêm hại sức khỏe,  ăn đồ bổ gì đó linh tinh.
“Anh, đừng chuyện bé xé  to như ,  đến mức  .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lộc Minh Sâm : “Số đồ trang sức đó mới  cần đến mức .”
“Bây giờ em lập tức  nghỉ ngơi,  đảm bảo   hợp chợ em sẽ  đủ đồ để bán,  ?”
Tô Nhuyễn cho rằng   lầm: “Cái gì?”
Lộc Minh Sâm   : “Đi ngủ.”
“Sau  mỗi ngày  đều gọi điện thoại đến kiểm tra, nếu  bạn cùng phóng  em  ngủ,  sẽ trực tiếp khai báo tên tuổi.”
Tô Nhuyễn:……
Xem như  lợi hại.
Sau đó Lộc Minh Sâm thật sự    , mười rưỡi mỗi ngày đều bảo Tôn Siêu hoặc Cao Phong gọi điện thoại tới, hỏi cô   ngủ  trưa, khiến các bạn học trong ký túc xá đều cảm thấy, nếu mười rưỡi   ngủ là phạm  lớn.