Khi  Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ dùng vẻ mặt đầy chờ mong  Tô Thanh Thanh, chân Tô Thanh Thanh đột nhiên  chuột rút, chật vật  xuống ghế dựa  lưng,   Hoắc xoa bóp chân cho . Đột nhiên Tô Thanh Thanh ý thức , cô  cần gì chịu khổ như …
Tô Nhuyễn buôn bán mấy thứ vụn vặt , chẳng qua là vì cô    Lộc Minh Sâm yêu thích, bất đắc dĩ mới  tự lực cánh sinh.
Còn cô , cô    chồng thông tình đạt lý,  chồng yêu thương chiều chuộng,  cần cô   những việc ?
 là choáng váng mà, tự dưng cô   so với Tô Nhuyễn  gì, dù Tô Nhuyễn  thể kiếm  mười vạn một tháng thì ? Đó cũng là do đối phương mệt sống mệt c.h.ế.t mới kiếm , cuối cùng   vẫn  so nổi với  Hướng Dương…
Nghĩ đến đây cô  duỗi thẳng chân để  Hoắc mát xa giúp ,  đó : “Mẹ, con thấy  cần thiết tranh với chị  chuyện , bày quán họp chợ quá mệt mỏi, đợi  Hướng Dương mang quần áo về , chúng  bán quần áo, ít nhất một bộ  thể kiếm vài chục đồng, một tháng  thể nhẹ nhàng kiếm hai ba vạn, áp chị  dễ như trở bàn tay.”
Tay  Hoắc đang mát xa chân cho cô  ngừng , đáy mắt hiện lên một tia bất mãn, ngẩng đầu  vẫn  hiền lành như cũ: “Còn hơn tuần nữa Hướng Dương mới trở về, trong  thời gian  dù  chúng  cũng rảnh rỗi, con  khéo tay như , tiện tay  thêm một chút là . Nếu con mệt thì ở nhà nghỉ ngơi,  xong để  với Hướng Mỹ  bán.”
“Bán xong mua cho con con gà, hầm canh uống.”
“Hiện tại mới bắt đầu khởi bước, chúng  đều chịu khổ chút, mau chóng trả hết nợ bên ngoài. Không  con định mua nhà ở thành phố Yến ? Thịt muỗi dù nhỏ cũng là thịt.”
Tô Thanh Thanh mới  thèm ăn miếng thịt muỗi .
Cô  thở dài,   chồng  đúng là  tệ, chỉ là tư tưởng vẫn cổ hủ, cả đời chỉ  phụng hiến, thiếu chút nữa cô    dẫn  sai đường.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Thanh Thanh  lời thấm thía: “Mẹ, chúng  vẫn nên đối xử với bản   một chút,  lớn tuổi , con thì đang mang thai, lỡ như mệt quá sinh bệnh, chẳng  chút tiền nhỏ chúng  liều c.h.ế.t liều sống kiếm   cuối cùng đều cúng cho bệnh viện ?”
“Hướng Mỹ cũng , dãi nắng dầm mưa bên ngoài hàng năm,  những da đen còn dễ tạo nếp nhăn,    tuổi     cũng  tốn một đống tiền.”
“Cho nên con gái mà, khi còn trẻ nên đối xử với   một chút, chăm sóc bảo dưỡng cẩn thận, coi như tiết kiệm cho gia đình một đống tiền .”
Nghe thấy lời  thiếu chút nữa  Hoắc  thể tiếp tục đóng kịch, lời  ch.ó má gì ? Hóa  ham ăn biếng  chính là cống hiến cho gia đình ?
 mà Tô Thanh Thanh     đổi ý định , cô  đỡ eo  dậy: “Mẹ, con  chịu nổi , con  về nghỉ ngơi một lát đây, cả tuần   hôm nào  ngủ ngon.”
Sau đó còn săn sóc, : “Chợ còn mở hai ngày nữa, chỉ còn thừa chút ít như ,  với em cứ để đến mai    bán.”
Dứt lời cô   thẳng về nhà.
Mẹ Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ hai mặt  , Hoắc Hướng Mỹ  thể tưởng tượng nổi “Chị  cứ  như  ? Sao     hổ…”
Mẹ Hoắc vỗ ngực, cả giận mắng: “Nghe mà xem cô   gì kìa, nhà  đúng là vô phúc mới cưới  cô .”
 mà Tô Thanh Thanh    thấy từ lâu,  Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ   cách nào, khô cằn   sạp hàng,   tới hỏi bọn họ mới đáp lời một câu, cũng  bỏ  thể diện đẩy mạnh tiêu thụ, hai tiếng đồng hồ mới bán  hai mấy cái, cũng mệt  chịu nổi đành dọn quán về nhà.
Hoắc Hướng Mỹ cõng túi đồ, uể oải ỉu xìu : “Mẹ, đừng bảo chị dâu  tiếp, con   bán thứ  nữa, mệt c.h.ế.t mất.”
Hôm nay  Hoắc  thấy  lợi nhuận từ thứ , vẫn  chịu từ bỏ: “Bán   tạm thời để đó, cứ để chị dâu con , cùng lắm đợi khi  con về   bán.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-334.html.]
“Nếu  chị dâu con thật sự biến thành thiên kim tiểu thư, chỉ chờ chúng  hầu hạ.”
Nhớ tới mấy lời hôm nay Tô Thanh Thanh ,  Hoắc  tức giận, cân nhắc ngày mai  mua máy may mang về, bà  sẽ  cách khiến Tô Thanh Thanh  .
Về đến nhà,  trông thấy Tô Thanh Thanh với vẻ mặt nôn nóng   cửa, hai  hoảng sợ hỏi: “Làm  ?”
Tô Thanh Thanh : “Vừa  chủ cửa hàng chúng  thuê gọi điện thoại tới,     bán cửa hàng ,  thể tiếp tục cho chúng  thuê.”
Mẹ Hoắc   xong  lo lắng: “Như   , chúng   trang hoàng gần xong ,  bọn họ  thể  như ?”
 mà bà  sốt ruột cũng chỉ   miệng, ngay cả tìm đối phương la lối  lóc cũng  , trong lòng Tô Thanh Thanh hiểu rõ nguyên do, đương nhiên sẽ   tìm chủ nhà, ngược  nhẹ nhàng thở , vấn đề khiến cô  mất ăn mất ngủ   bao giờ sẽ đến  xuất hiện, cuối cùng nội tâm cô   thể kiên định .
Mẹ Hoắc cũng  còn tâm trạng nào bắt Tô Thanh Thanh  dây buộc tóc gì đó nẵ, hiện tại bà  đang lo sốt vó chuyện cửa hàng, nếu  tuần  Hoắc Hướng Dương mang hàng về, bọn họ   cách nào khai trương,  chậm trễ vài ngày, đều là tiền đó…
Khi nhà họ Hoắc sứt đầu mẻ trán, trong trường sư phạm Yến Kinh cũng  tin tức kinh .
Triệu Yến Yến kích động xông  ký túc xá: “Phá án !! Đã  bạn gái giáo quan Lộc giáo là ai!”
Không chỉ  trong ký túc xá  về phía cô , ký túc xá đối diện  thấy động tĩnh cũng ồn ào chạy tới: “Hả? Bạn gái giáo quan Lộc? Là ai?”
Trái tim Tô Nhuyễn đập thình thịch, cẩn thận hỏi: “Giáo quan Lộc  dạy trong trường chúng  ,  các   ?”
“Giáo quan Lộc  dạy trường chúng , nhưng bạn gái   ở trong trường!” Triệu Yến Yến kích động  c.h.ế.t: “Bạn gái giáo quan Lộc cũng là sinh viên trường .”
“Không chỉ cùng trường, còn cùng khoa luôn!”
“Chẳng trách    tới trường chúng   tổng huấn luyện viên, hóa  là  mục đích…”
“Mau  mau , rốt cuộc là ai!”
Mắc Triệu Yến Yến sáng quắc  Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn  căng thẳng vô cùng, ánh mắt ngó trái ngó , tuy rằng   bại lộ chỗ nào, nhưng cô cảm thấy  nên   công tác chuẩn  chạy trốn.
“Chuyện đó…   …”
“Là đàn chị Bạch Khả Hân năm tư!”
Hả?
Tô Nhuyễn cho rằng   lầm,  Triệu Yến Yến hỏi : “Cậu  ai cơ?”
“Chính là đàn chị Bạch Khả Hân khoa chúng !”