Bạch Khả Hân là đàn chị năm tư khoa tiếng  cùng trường bọn họ, cũng là một trong  hoa khôi của trường sư phạm Yến Kinh.
“Siêu cấp ưu tú!”
Triệu Yến Yến : “Còn là phó hội trưởng hội sinh viên khoa chúng  đó, năm nhất đến năm ba đều dẫn theo đội tuyển trường chúng  tiến  trận chung kết thi đấu tiếng Anh  cả nước, nhưng vì lý do sức khỏe   lắm, nếu , khả năng sẽ  thua Thanh Hoa, Bắc Đại.”
“ mà năm  hình như mới phẫu thuật, tạm nghỉ học điều dưỡng một năm, gần đây mới trở về.”
“Nghe  vẻ ngoài  xinh , tiên khí phiêu phiêu.”
Lý Quyên : “Giáo quan Tôn   là tiên nữ ,  cần nghĩ cũng , chắc chắn  xinh .”
“Chẳng trách huấn luyện viên  ,  cơ hội sẽ giới thiệu cho chúng   quen. Khi  tớ còn nghĩ, huấn luyện viên   lấy   cơ hội, hóa  chìa khóa  ở chỗ , ai  thể nghĩ đến bạn gái    ở ngay trong trường chúng .”
Tô Nhuyễn  nhịn  hỏi: “Chị  tự  thừa nhận là bạn gái của giáo quan Lộc ?”
“Không  chính miệng thừa nhận.” Triệu Yến Yến : “Là do sáng nay Ngưu Lị khoa quản lý  cẩn thận va  chị  ở thư viện, khiến quyển sách trong tay chị  rơi  đất,  đó trông thấy ảnh chụp chung của chị  với giáo quan Lộc kẹp trong quyển sách.”
Nói tới đây, Triệu Yến Yến  kích động: “Bạn học  cùng chị Bạch  thấy ảnh chụp còn trêu chọc chị  quá chung tình với huấn luyện viên chúng ,  ý tứ hình như là chị  theo đuổi huấn luyện viên Lộc.”
Lý Na nghi hoặc: “Thật ? Nhìn huấn luyện viên của chúng  như , tớ còn tưởng rằng   chủ động theo đuổi nữa.”
“Dù là chị Bạch theo đuổi, hai  cũng tu thành chính quả .” Lý Quyên cảm thán: “Có điều   thì, huấn luyện viên của chúng   như ,  thể theo đuổi , theo đuổi ba năm năm năm cũng đáng!”
Triệu Yến Yến gật đầu phụ họa: “Cũng đúng, nếu giáo quan Lộc chủ động theo đuổi, ai  thể từ chối.”
Lúc bọn họ đang  chuyện, điện thoại trong ký túc xá  vang lên,  đồng hồ đúng mười giờ rưỡi,   đều  về phía Tô Nhuyễn trêu chọc.
Triệu Yến Yến : “Rốt cuộc là ai nhỉ, ngày nào cũng thần thần bí bí như , Tô Nhuyễn, chừng nào  mới giới thiệu cho chúng tớ  quen?”
Lý Na : “Rõ ràng vẫn trong giai đoạn theo đuổi mà, Tô Nhuyễn nhà chúng   dễ theo đuổi như , khoa chúng  và khoa quản lý còn vài  đang xếp hàng  kìa,  lựa chọn cẩn thận mới .”
Lúc bọn họ trêu chọ, Tô Nhuyễn   điện thoại.
Đột nhiên Triệu Yến Yến đùa giai, tay vỗ một cái hỏi to: “Tô Nhuyễn, nếu giáo quan Lộc theo đuổi ,   thể kiên trì bao lâu?”
Tô Nhuyễn cạn lời, Lý Quyên  bắt đầu nhập cuộc: “Tớ đoán là một tiếng!”
Lý Na khinh thường : “Xem  kìa, nếu đổi  là tớ,   thể là một phút!”
Mọi  lập tức  hi hi ha ha.
Tô Nhuyễn cũng  chọc , phía bên  điện thoại  thở dài thườn thượt: “Nói tới sắt đá, em vẫn là  sắt đá nhất.” Lộc Minh Sâm : “Anh cảm thấy   thể em  nửa năm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-335.html.]
Tô Nhuyễn khinh bỉ: “Có thể là nửa đời cũng  chừng.”
Lộc Minh Sâm chuyển sang kinh hỉ: “Cho nên nghĩa là   cơ hội đúng .”
Tô Nhuyễn:……
Lộc Minh Sâm  hỏi: “Lại phát sinh chuyện gì?”
Tô Nhuyễn nghi hoặc: “Phát sinh chuyện gì là ?”
Lộc Minh Sâm : “Đang yên đang lành nhắc tới , hơn nữa  càng cảm thấy giọng điệu mang mùi vị âm dương quái khí…”
Tô Nhuyễn trợn trắng mắt: “Ai âm dương quái khí?”
Trực giác  cho Lộc Minh Sâm    chuyện ,  lập tức chuyển sang chuyện chính sự: “Anh  đặt lịch kiểm tra sức khỏe  diện , chủ nhật tuần   thởi gian nhớ  đấy.”
Không  vì  Tô Nhuyễn   vui cho lắm, cô hừ một tiếng: “Không .”
Lộc Minh Sâm: “Vậy  đến trường học đón em.” Là một câu trần thuật.
Tô Nhuyễn  chuyện liên quan tới sức khỏe cô, Lộc Minh Sâm sẽ  nhượng bộ,  điều cô cũng chỉ thích vặn  lời  thế thôi.
Sáng sớm chủ nhật, Lộc Minh Sâm lái xe tới đón Tô Nhuyễn tới bệnh viện Giải Phóng Quân.
Sau khi nhận phiếu kiểm tra sức khỏe, Tô Nhuyễn dựa theo từng mục  từng phòng kiểm tra khám nghiệm, Lộc Minh Sâm vẫn luôn bên cạnh cô, khi Tô Nhuyễn   xuống vươn tay  cho bác sĩ rút máu, Lộc Minh Sâm  bước đến ấn đầu cô  lòng .
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Nhuyễn sửng sốt,  thấy tiếng  của  chung quanh, cô  ngượng ngùng, nhưng mà Lộc Minh Sâm  giải thích: “Cô  sợ kim tiêm.”
Không  Tô Nhuyễn sợ kim tiêm, chỉ là cô  sợ cảm giác  kim khí đ.â.m  da thịt,  ngờ Lộc Minh Sâm vẫn nhớ rõ.
Vùi đầu  lòng ,  mắt Tô Nhuyễn chỉ  bóng tối, nhưng cô   cảm thấy sợ hãi chút nào, hình như cảm giác lạnh gáy khi vật sắc nhọc đ.â.m  da thịt cũng  bàn tay ấm áp của ai  đuổi .
Mãi cho đến khi bác sĩ ấn bông lên cánh tay Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm mới buông cô , Tô Nhuyễn  đầu lập tức trông thấy nụ   môi bác sĩ, bà  trêu chọc: “Không đau chứ?”
“Đoàn trưởng Lộc trừng mắt  , sợ  đ.â.m cô  thương, hôm nay  phát huy vượt mức bình thường đó.”
Tô Nhuyễn  chút ngượng ngùng hiếm thấy,  khám tiếp theo là một cô gái trẻ tuổi, cũng  cùng chồng, thấy Tô Nhuyễn như , hâm mộ : “Nếu chồng  săn sóc bằng một nửa chồng cô thì  .”
Chồng cô   mất kiên nhẫn, : “Ngày nào cũng so sánh với  khác, nào tới đây, để  ôm em  lòng rút máu,  ?”
Câu   khiến     ha ha.