Tô Nhuyễn : “Đương nhiên,   mất mặt  Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng là một lý do, quan trọng nhất là lòng em  thoải mái,  khác  thể bỏ qua chuyện quá khứ, em thì  thể quên .”
“Thật  em chỉ sinh non,    thể sinh tiếp, nhưng mà em cảm thấy    tư cách  , Hoắc Hướng Dương cũng đừng mong  cha. Mẹ Hoắc Hướng Dương đừng mong  thể hưởng thụ niềm vui con cháu đầy nhà, em  nhà họ Hoắc bọn họ đoạn tử tuyệt tôn.”
“Hoắc Hướng Dương cảm thấy em  ? Cho rằng  khi ly hôn  thể tìm    hơn, tất cả đều  , em  cho phép bọn họ.”
“Nhân lúc Hoắc Hướng Dương áy náy nhất, em cướp  tất cả quyền quản lý nhà máy và quyền tài chính trong nhà, bên ngoài em cho bọn họ đủ thể diện, nhưng về nhà  ăn uống tiêu tiểu bọn họ đều   sắc mặt em.”
“Cho dù  Hoắc Hướng Dương   lóc kể lể với  khác, cũng  ai tin, ngược  đều mắng bà    đủ.”
“Hoắc Hướng Dương cũng .” Không  nghĩ tới điều gì, Tô Nhuyễn  nhịn   rộ lên: “Tất cả   đều gọi   là Tổng giám đốc Hoắc, ông chủ Hoắc, nhưng mà  ai , nếu   chọc em  vui, em  thể lột da mặt   ném xuống đất dẫm, thậm chí  thể khiến   cơm cũng  ăn .”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Bọn họ sống còn  bằng con ch.ó trong nhà,  đôi khi em cũng cảm thấy bọn họ quá đáng thương. Sau đó  em tra tấn  chịu nổi, Hoắc Hướng Dương nghĩ  cách để ly hôn.”
“ mà   thể,   tới em  nhà họ Hoắc đoạn tử tuyệt tôn, nhà máy cửa hàng đều do một  em cực khổ xây dựng, bọn họ chỉ là gánh nặng, còn  thông qua ly hôn lấy  một nửa tài sản ? Mơ hão.”
Nói tới đây, Tô Nhuyễn  hì hì  Lộc Minh Sâm: “Anh đoán em  thế nào?”
Ngón cái Lộc Minh Sâm vuốt ve khóe mắt cô, dịu dàng hỏi: “Làm thế nào?”
“Em thế chấp nhà máy và cửa hàng, vay tám trăm vạn đầu tư địa ốc. Phải  rằng khi  thị trường địa ốc  trải qua khủng hoảng đáng sợ, căn bản  ai dám chạm , nhưng em vẫn đầu tư.”
“Muốn phân tài sản ? Em sẽ cho bọn họ cõng một đống nợ, còn là một đống cự kỳ lớn.” Nhớ tới đây, Tô Nhuyễn vẫn thấy buồn : “Người nhà họ Hoắc đều  dọa sợ,  Hoắc Hướng Dương  khôn khéo, nhưng tâm tư đều dùng   phụ nữ, thật  căn bản là kẻ nhát gan,  và em gái   càng nhát c.h.ế.t hơn.”
“Nếu   em, nhà máy cũng  xây dựng nổi.  lúc , đừng  bọn họ, chính em cũng  sợ hãi, mấy tháng liền  một đêm nào ngủ ngon giấc. Khi đó cho dù em  kiếm  chút tiền, nhưng tất cả tài sản cộng , cùng lắm cũng chỉ hơn năm mươi vạn, đối với em mà  tám trăm vạn thật sự là con  thiên văn.”
“Người nhà họ Hoắc  đẩy hết  nợ  lên  em, nhưng mà em với Hoắc Hướng Dương là vợ chồng hợp pháp,  giấy đăng ký kết hôn, em vay nợ bọn họ cũng  gánh.”
Tô Nhuyễn  rộ lên: “Em ngủ  ngon, bọn họ đừng mong  ngủ ngon.”
Lộc Minh Sâm vỗ về lưng cô, nhớ tới thủ đoạn cô từng đối phó với Võ Thắng Lợi, khi đó  cảm thấy cô quá nóng nảy, quá mạo hiểm. Bây giờ xem , cô từng trải qua  thời gian còn gian nan hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-339.html.]
Tô Nhuyễn thở dài: “Kết quả  ngờ em  đầu tư đúng, địa ốc bắt đầu phát triển nhanh chóng, em quen  thêm  nhiều ,  đó còn   tiền  để  cho em, em  ăn càng ngày càng lớn,  nhà họ Hoắc cũng  nỡ rời .”
“Dù  chỉ cần lấy lòng em, là bọn họ  thể sống  thể diện hơn  khác nhiều , nhưng ly hôn với em, bọn họ sẽ hai bàn tay trắng.”
Lộc Minh Sâm: “Tô Thanh Thanh   khi em qua đời, bọn họ vẫn  hai đứa con riêng.”
“Chuyện đó …” Tô Nhuyễn  nhịn   rộ lên.
“Nhìn Hoắc Hướng Dương ngăn nắp lịch sự, nhưng một   tiền hai   cách nào chịu trách nhiệm,  cảm thấy  con gái thế nào sẽ đồng ý sinh con cho  ?”
“Cho dù ban đầu ngây thơ  lừa,  thể nhẫn nhịn vài năm, nhưng     tiền cho bọn họ nuôi con,   tiền cho bọn họ tiêu xài, bọn họ  cái gì?”
Lộc Minh Sâm : “Cho nên, hai đứa nhỏ    của  ?”
Tô Nhuyễn : “Một đứa chắc chắn  , cô gái  chỉ  đ.á.n.h yểm trợ cho tình nhân chân chính của , còn một đứa khác  chắc chắn, hai  phụ nữ đó đồng thời  mấy  tình, em cũng lười tra.”
“ mà  một việc em  thể khẳng định,   bọn họ tới đều vì gia sản nhà họ Hoắc. Khi  em  bệnh nan y, chắc bọn họ  mừng như điên.”
Nói tới đây Tô Nhuyễn   rộ lên: “Nhà họ Hoắc cũng , ba  nhà họ Hoắc hận  thể mở champagne chúc mừng mỗi ngày.”
“Sau khi cho bọn họ hy vọng, hại đ.á.n.h bọn họ  địa ngục, đúng là  sướng.”
Lộc Minh Sâm thầm nghĩ, quả nhiên là phong cách của Tô Nhuyễn.
“Sau khi    bệnh nan y, em  học , quyên góp tất cả tài sản đồ đạc, nhà họ Hoắc  nuôi con riêng ? Vậy thì nuôi , chỉ cần bọn họ nuôi .”
“Huống hồ đám con gái  thể chơi   xoay vòng vòng, còn  thể thả câu lâu như ,   thể là đèn  cạn dầu? Hơn nữa còn là hai , thứ duy nhất em để  cho bọn họ là căn hộ bọn họ đang ở, đến c.h.ế.t cũng  cho bọn họ sống yên .”
Nói xong, Tô Nhuyễn  Lộc Minh Sâm: “Có  em  đáng sợ ?”