Tô Nhuyễn thật sự  dọa sắp c.h.ế.t, vì căng thẳng mà cả  cứng đờ,  tình thế cấp bách cô c.ắ.n Lộc Minh Sâm một cái.
Lộc Minh Sâm kêu đau, buông cô ,  với  ngoài cửa: “Dì Phúc, chúng cháu  cãi , đang tìm đồ.”
Gã ,  chỉ  thấy, thậm chí lý do còn nghĩ xong .
Lộc Minh Sâm xoa khóe mắt lấp lánh ánh lệ của Tô Nhuyễn,  : “Sao cháu nỡ cãi  với cô , dì Phúc  việc gì cứ  trong .”
Tô Nhuyễn trợn trừng mắt, giãy giụa   dậy theo bản năng, Lộc Minh Sâm   thủ thế im lặng với cô.
Quả nhiên dì Phúc bên ngoài  hề  ý định  phòng,  giọng điệu vui vẻ của Lộc Minh Sâm, bà   ha hả, : “Không  cãi  là  ,  lát nữa ở  ăn cơm trưa nhé?”
“Vâng.”
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa  rời , Tô Nhuyễn mới thở phào nhẹ nhõm,  đó tức giận đ.ấ.m Lộc Minh Sâm một quả: “Tránh .” Nói xong cô xoay    dậy.
 mà Tô Nhuyễn còn  dậy khỏi mặt giường,   Lộc Minh Sâm vặn bả vai ép trở về, hai tay Tô Nhuyễn chống n.g.ự.c : “Lộc Minh Sâm!”
Lộc Minh Sâm l.i.ế.m liếm môi,  chằm chằm  đôi môi ướt át đỏ thắm kiều diễm của Tô Nhuyễn, dáng vẻ   thèm.
Tô Nhuyễn vội vàng che miệng , trừng : “Anh một  hai  thôi! Đừng  một tấc   lấn một thước!” Bên ngoài   đó.
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô, ,  dậy vươn tay với cô.
Tô Nhuyễn  nghi ngờ gì, đưa tay , mượn lực từ    dậy. Sau đó    dùng sức thế nào, cả  Tô Nhuyễn đột nhiên  kéo ngã nhào  lòng , cánh tay   ngăn cản  , cơ thể mất  chế đưa đến  mặt Lộc Minh Sâm. Cô ngẩng đầu theo bản năng, Lộc Minh Sâm  cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Tô Nhuyễn:……
Có điều  cũng  thực hiện  mục đích,  mút lấy cánh môi cô, giọng Triệu Lôi  truyền đến từ bên ngoài: “Đoàn trưởng Lộc về  ?”
Lộc Minh Sâm chậc một tiếng, chỉ  thể tiếc nuối hôn chụt một cái, cất giọng khàn khàn: “Em sửa sang  chút,   ngoài .”
Tô Nhuyễn  nhịn , bật .
 mà đợi  tới  gương, cô    nổi.
Tuy rằng cô  chắc chắn    cho chật vật, nhưng mà khi  thấy khuôn mặt đỏ bừng, tóc tai toán loạn, đôi mắt long lanh giống như   ở trong giương, cô vẫn hoảng sợ. Ra ngooài với dáng vẻ ,   chắc chắn   sẽ  bọn họ mới  gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-371.html.]
Cô giả vờ tìm đồ trong phòng, đợi hơn mười phút , cô chải gọn đầu tóc một lượt, nhiệt độ  mặt cũng giảm , mới  ngoài.
Bụng Hoàng Tiểu Thảo   nhô lên, cô  đang sắp xếp bát đũa, Tô Nhuyễn thấy thế, hoảng sợ chạy tới: “Cô  , để .”
“Không .” Hoàng Tiểu Thảo  : “Đứa nhỏ    ầm ĩ,  ngoan.”
Vừa  cô    lấy ghế, đúng là hành động  lưu loát,    giống phụ nữ đang mang thai.
 mà Tô Nhuyễn vẫn  yên tâm: “Nhớ tới bệnh viện kiểm tra định kỳ,  việc cũng đừng quá vất vả,  ít một chút cũng  , đứa trẻ quan trọng hơn.”
Hoàng Tiểu Thảo  cảm thấy cuộc sống hiện giờ  giống như  thiên đường, cô  vô cùng quý trọng: “Không ,   mệt,  cho Triệu Lôi đủ bán chứ.”
Nói đến chuyện , Tô Nhuyễn mở miệng: “Chuyện   cần cô nhọc lòng, chính ủy Vương   tìm   .”
“Đợi hai nữ công nhân tới, sản lượng  thể tăng lên, đến lúc đó chắc chắn một   Triệu  thể bán hết.”
Triệu Lôi đang  chuyện với Lộc Minh Sâm,  thấy câu , mới nhớ  chuyện gì đó. Anh  lo lắng : “ thấy dây buộc tóc chúng  bán   mấy nhà trong chợ bán theo, chúng  cũng  bán  nhiều như  .”
Hoàng Tiểu Thảo lộ vẻ ưu sầu, cô    mất  công việc .
Tô Nhuyễn  : “Yên tâm , thứ  là đồ tiêu hao,  ngại nhiều.” Nếu  đời   trăm ngàn cửa hàng bán đồ trang sức kiểu ,   thấy nhà nào đóng cửa?
Quan trọng là     sản phẩm  và giữ  khách hàng. Có điều hiện tại    bọn họ cũng  hiểu  vấn đề , cứ để bọn họ  ,   sẽ tự hiểu.
Tô Nhuyễn  thẳng: “Anh Triệu, dạo  thời tiết trở lạnh ,  mang một ít đồ tới cửa hàng , ngày mai  rảnh sẽ dạy  nên sắp xếp hàng hóa thế nào,     cần  họp chợ nữa, ở  trông cửa hàng là .”
Cửa hàng mà Lộc Minh Sâm mua, Tô Nhuyễn   xem một lượt,  khi về cô tìm thợ mộc đặt  vài chiếc giá kệ để hàng,  mới giao đến, chỉ là trong trường học  quá nhiều việc   cô   thời gian rảnh để ý đến, đều do Triệu Lôi sắp xếp.
Nghe thấy lời , Hoàng Tiểu Thảo  vui, dù  chân cẳng Triệu Lôi cũng  tiện, bày quán họp chợ đúng là  vất vả, mỗi  về chân và eo đều đau đớn, đặc biệt  khi thời tiết chuyển lạnh, cái chân  thương của   càng đau nhức hơn.
Nếu trông quầy hàng cố định, giờ giấc cố định, lượng công việc phân tán, thu  cũng sẽ  thấp.
Hoàng Tiểu Thảo  sợ bản  vất vả,  thương Triệu Lôi, tình nguyện   kiếm ít một chút, cũng     quá khổ cực.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hiển nhiên Triệu Lôi cũng nghĩ như , hai vợ chồng săn sóc, quan tâm , cuộc sống  tệ.