Sau một  tự   cho khách mặc cả bán  hơn giá quy định hai mươi đồng, cô  bỏ  túi riêng,  Hoắc thật sự sợ ngây : “Cô  gì thế?”
Lý Chiêu Đệ  chỉ  hoảng hốt, còn  vẻ đương nhiên : “Vừa  món đồ  tám mươi là bán ,  kiên quyết bán cho cô  một trăm, hai mươi đồng     kiếm  ? Nếu   khăng khăng giữ giá, hai mươi đồng  nhà thím cũng  kiếm .”
Nói xong cô  còn kiến nghị: “Theo  thấy, nhà thím nên định giá rõ ràng từng món, nếu  bán  cao hơn, coi như tự  kiếm , như    bao.”
Lần  Tô Thanh Thanh thật sự  chọ giận, hóa  nhà cô  cực khổ thuê cửa hàng, nhập quần áo về, cuối cùng trở thành phương tiện kiếm tiền cho Lý Chiêu Đệ ?
Thấy doanh thu mỗi ngày kém  năm sáu trăm thậm chí hơn một ngàn, Tô Thanh Thanh lòng đau như cắt, cảm thấy  chắc là vì Lý Chiêu Đệ chậm trễ khách hàng, cũng  thể do đối phương lén giấu tiền …
Bản  Tô Thanh Thanh    hiền lành gì, lập tức quyết định đuổi việc đối phương.  cô    , Lý Chiêu Đệ   vui, trực tiếp  ầm ĩ bên ngoài cửa hàng.
“Quả nhiên, nhà cô vì học Thế Ngoại Tiên,  thông qua thuê gia đình quân nhân để kiếm thanh danh , để lên báo tuyên truyền, bây giờ   đều khen nhà cô , thanh danh  , thấy  hết giá trị lợi dụng liền đuổi  !”
“Còn  cái gì để quân nhân   nỗi lo về , nhà cô  kẻ lừa đảo!”
Sau đó cô    với hàng xóm láng giềng: “Ban đầu ở  mặt   còn đóng kịch,  vẻ  đây là  , mỗi ngày đều cho  ăn thịt,  đó    để ý đến nữa, ngày nào cũng cho  ăn màn thầu dưa muối.”
Lời  khiến Tô Thanh Thanh và hai  con nhà họ Hoắc tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, khi cô   đến vì tỏ vẻ hoan nghênh, bọn họ gọi tiệm cơm mang đồ ăn đến hai ,  đó đều tự  nấu, đương nhiên đều ăn màn thầu dưa muối .
Đây chính là câu  mời thần thì dễ tiễn thần thì khó. Hoắc Hướng Dương  xuôi nam nhập hàng,   ở nhà, mấy  phụ nữ     gì  Lý Chiêu Đệ.
Cuối cùng Tô Thanh Thanh   mặt  , cho Lý Chiêu Đệ một ngàn tệ, mới đuổi   .
 mà dù như , thanh danh   đó bọn họ tích lũy  cũng  còn gì, tuy rằng cũng   đồng tình, nhưng câu  đó Lý Chiêu Đệ   sai, ngay từ đầu mục đích của bọn họ là  nổi tiếng, nên mới rước về hậu quả .
Trước khi  cửa hàng, Tô Thanh Thanh  về phía Thế Ngoại Tiên theo bản năng, trông thấy Tô Nhuyễn vui vẻ  xem náo nhiệt, cô  tức giận đau cả bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-390.html.]
Tất nhiên  Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ cũng trông thấy, vì chuyện trong quá khí, bọn họ vẫn luôn  so sánh với Tô Nhuyễn theo bản năng.
Tô Nhuyễn  với bọn họ, vui vẻ  cửa hàng,   tương  tình trạng sứt đầu mẻ trán bên .
Mẹ Hoắc giận đến mức hốc mắt đỏ bừng,  nhịn  lau nước mắt, nếu   cưới Tô Nhuyễn thì  .
Hoắc Hướng Mỹ cũng nghĩ như , đặc biệt khi thấy một ngàn đồng cất cánh   ,  tiền  đủ cho cô  mua bao nhiêu son môi với kem bảo vệ da đó.
Cô   nhịn  chất vấn Tô Thanh Thanh: “Không  chị  cứ chờ xem ? Bây giờ thì  , báo  lên , còn tốn nhiều tiền như .”
Tiểu Liên lặng lẽ bổ sung: “Cô  tới một tuần, mỗi ngày chúng  thu  ít  bảy tám trăm, cộng  cũng bốn năm ngàn, thêm một ngàn hôm nay nữa, đủ cho Hướng Mỹ mua xe máy .”
Cô   dứt lời, lập tức  thấy tiếng xe máy vang lên ngoài cửa,  Tô Nhuyễn trương dương lái xe lướt qua, dáng  mảnh khảnh cưỡi  xe máy,  xung quanh đều  bằng ánh mắt hâm mộ.
Tiếng kinh ngạc cảm thán từ thanh niên bán thời trang trẻ em bên cạnh truyền đến: “Bà chủ Thế Ngoại Tiên  ngầu thật đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ đến kế hoạch mua xe của   ngâm nước nóng, cuối cùng Hoắc Hướng Mỹ  nhịn nổi buột miệng thốt : “Đều tại chị! Rõ ràng là  hiểu gì còn   vẻ  định liệu . “
“Nhà   chị lừa , nếu biện pháp đơn giản  của chị  tác dụng, vì   khác  cần? Vì  Tô Nhuyễn  cần?”
“Người   gì cũng  kế hoạch rõ ràng, bây giờ  mở cửa hàng, cũng  lên báo, hàng hóa còn bán tận trong trung tâm bách hóa .”
“Người  còn  cần cực cực khổ khổ  ngooài cửa hàng bán đồ cả ngày, chỉ cần lấy tiền là , mới mấy ngày thôi  mua xe máy…”
Nghĩ đến bản , mỗi ngày đều  dậy sớm tinh mơ, qua bên  tiếp khác, mệt  c.h.ế.t mới kiếm  vài đồng vất vả, cuối cùng vì ý kiến rách nát của Tô Thanh Thanh, tất cả đều  còn. Hoắc Hướng Mỹ  nhịn  nghĩ, nếu như  đây   trai  cưới là Tô Nhuyễn thì  .