Xe jeep khởi động rời ,  Tô Gia Câu lập tức vây  một chỗ tám chuyện, cảm giác hôm nay ăn dưa bội thực .
Chị dâu Quế Hoa  nhịn  : “Trước đây  c.h.ế.t  sống cướp đoạt hôn sự của  , bây giờ kết hôn  còn câu kết  bậy,  hiểu nhà họ Tô dạy dỗ đứa con gái  thế nào? Chắc  để cô  chiếm lợi khắp thiên hạ mới xong chuyện.”
“Chuyện   thể trách nhà họ Tô ,   Tô Nhuyễn  nuôi dạy   ?”
“Nói  thì, Hoắc Hướng Dương  cũng   loại  lành gì,  gia đình  đắn nào khi  xem mắt  bỏ lơ đối tượng  sang  mật với em gái nhà  , cuối cùng ăn  với    là ngoài ý , ai tin?”
“Nhìn thử xem, nếu là Lộc Minh Sâm,      chuyện  ?”
“Nói như , hai  bọn họ đúng là tuyệt phối, chẳng trách khi  Tô Nhuyễn  chướng mắt Hoắc Hướng Dương.”
“Hôm nay khả năng   Tô Nhuyễn  tiền, mới nghĩ cách thông đồng, cũng    đức hạnh của  xem, ai  bỏ Lộc Minh Sâm theo   chứ?”
“Lộc Minh Sâm đ.á.n.h  lắm, thế mới là đàn ông chân chính!”
“Trước   còn cảm thấy Hoắc Hướng Dương  tệ… Chậc chậc,   thấy , Lộc Minh Sâm dùng một tay còn mạnh hơn  …”
Tiếng nghị luận bên cạnh gần như  che giấu,  nhà họ Tô đều cảm thấy  mặt nóng rát, Tô Văn Sơn lạnh lùng  chằm chằm Tô Thanh Thanh: “Trước đây chính cô  gả cho Lộc Minh Sâm, tình nguyện   chuyện mất mặt, khăng khăng  theo Hoắc Hướng Dương, bây giờ cô    gì hả?”
Liêu Hồng Mai bực bội : “Anh chồng,   cũng  bừa theo bọn họ thế? Bụng Tô Thanh Thanh lớn thế  ,   thể quyến rũ  khác?”
Bà   Hoắc Hướng Dương: “Mẹ bảo  Hướng Dương,  đây  ai ép  cưới Thanh Thanh nhỉ? Một năm  Thanh Thanh nhà   giúp sức cho nhà họ Hoắc  thế nào? Nếu   con bé, nhà họ Hoắc   thể kiếm nhiều tiền như  ? Huống chi trong bụng con bé còn đang mang cốt nhục của ,    chút lương tâm chứ!”
Sau đó bà   mỉa mai: “Cậu nghĩ Tô Nhuyễn cũng giống Tiểu Liên ? Cũng coi trọng  ?   cho  , nếu  thật sự dám   chuyện   với Thanh Thanh nhà chúng , dù bỏ cái mạng   cũng  để  yên .”
Mặt Hoắc Hướng Dương xanh mét, một bụng lửa giận đột nhiên bùng nổ: “  ,   thế!”
“ xót  tiền đó   đều vì nhà họ Tô ? Các   xót ruột ?”
Anh  ôm mặt, oan uổng  : “ gọi tên  mật của cô  là vì thím Hồ bên cạnh luôn gọi như , nên  mới gọi theo bản năng, ai  vợ chồng bọn họ  phản ứng mạnh thế.”
“Trong lòng bọn họ  quỷ, cũng trách  ?”
Nói tới đây,    đầu   Tô Thanh Thanh: “Thanh Thanh, em cũng  tin  ?”
Nói xong  hỏi: “Lộc Minh Sâm  em tới lắc lư  mặt  ,  em cũng quyến rũ   ?”
Tô Thanh Thanh lập tức phản bác: “Sao  thể!”
Hoắc Hướng Dương : “ , từ  đến nay   bao giờ nghĩ em sẽ  quyến rũ Lộc Minh Sâm,   thể cảm nhận  tình cảm em dành cho , chẳng lẽ em  cảm nhận  tình cảm của  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-416.html.]
Tô Thanh Thanh  do dự, đời  Hoắc Hướng Dương chung tình như , bản  còn  thể tiên đoán giúp  ,  lý nào     thích .
Cô  đau lòng sờ lên mặt đối phương: “Sao em  thể  tin ,  tin , em sẽ  chắn  mặt  như .”
“Thanh Thanh.” Hoắc Hướng Dương ấm ức ôm lấy cô , dáng vẻ giống như  cởi bỏ hiểu lầm,   đang vu oan cho bọn họ.
Có điều    quan tâm bọn họ oan uổng thật  giả, hiện tại điều   quan tâm hơn cả là đồ  Lộc Minh Sâm để  đang  trong tay bà cụ Lộc.
Tô Thanh Thanh nghẹn một bụng giận,  tiếp tục lý luận với bọn họ,   bà cụ Tô mắng: “Được , còn ngại  đủ mất mặt ?”
Suốt một năm , Tô Thanh Thanh  ngừng nghỉ ngày nào,  mất hết thể diện của nhà họ Tô.
“Được , thời gian  còn sớm nữa, hai ngươi về sớm chút .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mùng ba tết vể nhà  đẻ, thế mà Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương   đuổi  về.
Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương khập khiễng đỡ    đường, cô  tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Nói cho cùng, còn   cho rằng Lộc Minh Sâm cho bọn họ tiền, nên  gì  nấy .”
“Một đám mờ mắt vì tiền, phủng cao dẫm thấp!” Cô  nắm c.h.ặ.t t.a.y Hoắc Hướng Dương, giọng  kiên định: “Anh Hướng Dương, tin tưởng em,  nhanh thôn chúng  sẽ  nhiều tiền hơn Lộc Minh Sâm và Tô Nhuyễn!”
“Đến lúc đó, để đám mắt ch.ó khinh   hối hận c.h.ế.t!”
Nghĩ tới Tô Thanh Thanh    sắp gặp  quý nhân, trong mắt Hoắc Hướng Dương cũng lộ vẻ tàn nhẫn. Khuất nhục hôm nay, về  nhất định sẽ trả  gấp trăm gấp ngàn !
Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương giận điên , bên  Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm cũng buồn nôn  kém.
Sau khi về đến nhà,  quần áo treo lên giá phơi đồ, Tô Nhuyễn suy đán: “Không  đồ ghê tởm   thấy lời chúng   với Tô Thanh Thanh, cho rằng em sẽ cuốn tiền của   theo   chứ?”
Nói tới đây, cô   động tác nôn mửa: “Đồ mặt dày.”
Lộc Minh Sâm cũng cởi áo khoác treo lên móc áo,  đợi Tô Nhuyễn rời , trực tiếp tới gần, khiến cô  chen giữa  và giá áo. Tô Nhuyễn tự nhiên ôm lấy eo , : “Hôm nay đ.á.n.h  lắm, em cũng nên đá   vài phát mới đúng.”
Nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên cô xoa tay hầm hè: “Em đoán mấy ngày nữa chắc là  cơ hội , xem em  đ.á.n.h c.h.ế.t   !”
Lộc Minh Sâm vẫn luôn yên lặng, treo áo xong đột nhiên bế ngang  Tô Nhuyễn lên,  về phía phòng ngủ.
Tô Nhuyễn giật , ôm chặt cổ : “Làm gì thế? Lái xe cả ngày   mệt ?”
Lộc Minh Sâm ném cô lên giường, lao  đến: “Anh cũng cảm thấy ghê tớm, chúng  cùng xua tan đen đủi .”