So với bán cổ phiếu, cứu Cố Vĩ Lương là chuyện Tô Thanh Thanh quan tâm nhất lúc .
Sau khi trở  khách sạn, cô  vẫn luôn lăn qua lộn  nghĩ kế hoạch ngày mai, xem  gì sai sót  .
Hoắc Hướng Dương quấn khăn tắm   từ phòng vệ sinh, lên giường  cạnh cô , tò mò hỏi: “Quý nhân em mơ thấy  đang  gì ?”
Tô Thanh Thanh dựa  lòng  , hưng phấn hai mắt tỏa sáng: “Là Hoa Kiều về nước, trùm châu báu và trang phục, hai mươi năm  khắp nơi  cả nước đều là cửa hàng châu báu và trang phục nhà bọn họ,   bản  ông    giá trị hơn chục tỷ, công ty  càng khỏi , cộng   thể lên đến mấy chục tỷ đó.”
“Nghe  nhà ông  ở nước ngoài là một trang viên lớn, từ cổng  đến nhà  lái xe một lát mới đến.”
Hoắc Hướng Dương líu lưỡi: “Thật  giả? Sao  thể?”
“Sao  thể?” Tô Thanh Thanh : “Nước ngoài  nhiều   tiền như ,   trong nước cũng sẽ .”
Hoắc Hướng Dương : “Cũng là em mơ thấy? Vậy em cũng quá lợi hại .”
Tô Thanh Thanh : “Còn   , khắp nơi đều là nhà cao ốc, máy nhắn tin tính cái gì, trong mơ   còn ghét bỏ nó cồng kềnh đó!”
Nghĩ đến máy nhắn tin  luôn  , Hoắc Hướng Dương cảm thấy   cách nào tưởng tượng  thế giới trong mơ của Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh  tiếp: “Như vị quý nhân , một bộ quần áo của   cũng mười mấy vạn , đắt mấy chục vạn cũng .”
Hoắc Hướng Dương : “Quần áo   bằng vàng ? Đáng giá  ?”
Tô Thanh Thanh : “Hàng cao cấp thiết kế riêng, chính là thiết kế cho riêng ,  chung là vô cùng đắt giá.”
Hoắc Hướng Dương tấm tắc: “Vậy    cho chúng  hai bộ quần áo là chúng  phát đạt ?”
Tô Thanh Thanh trừng   một cái: “Nhìn  , ơn cứu mạng chỉ đáng giá hai bộ quần áo thôi ?”
Hoắc Hướng Dương  : “Cũng đúng, một nhà máy thế nào cũng giá trị bằng năm sáu bộ quần áo nhỉ?”
Nói xong  nhịn   mặc sức tưởng tượng: “Em nghĩ xem chúng  nên mở nhà máy gì?”
Tô Thanh Thanh : “Mở xưởng quần áo , ánh mắt   như , quần áo   chắc chắn  thể kiếm nhiều tiền,   chúng   thể sáng tạo thương hiệu riêng, cũng giống kiểu định chế cao cấp trong mơ, chủ yếu cần tay nghề may vá khéo léo mà thôn, nhân công và vải dệt  đắt cũng  đáng kể, dư  đều là lợi nhuận.”
Hoắc Hướng Dương : “Vậy chẳng  may một bộ quần áo là  thể kiếm mười vạn ?”
Hai  đang tùy ý mặc sức tưởng tượng  tương lai  , đột nhiên Tô Thanh Thanh nhíu mày, “A” một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-419.html.]
Hoắc Hướng Dương cũng cảm nhận  động tĩnh  tay, cao hứng : “Con trai chúng  hoạt bát thật đấy.”
Tô Thanh Thanh xoa bụng, vẻ mặt hạnh phúc: “Hơn tháng nữa thôi là  thể gặp  .”
Hoắc Hướng Dương   lo lắng hỏi: “Mai em   ? Nếu  nguy hiểm, em đừng  nữa.” Anh  nghiêm túc : “So với phất nhanh gì đó, em với con mới là quan trọng nhất.”
Tô Thanh Thanh vô cùng hạnh phúc,  kiên quyết : “Đương nhiên   !”
Cô  cũng  trở thành ân nhân cứu mạng của Cố Vĩ Lương mới đươc, chuyện  sẽ quyết định địa vị của cô  ở nhà họ Hoắc trong tương lai.
Nghĩ đến mấy tháng  Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ luôn tỏ thái độ chướng mắt với , trong lòng Tô Thanh Thanh nảy sinh ác độc.
 là hai kẻ vô ơn, năm  chẳng qua cô  chỉ sai lầm thuê Lý Chiêu Đệ thôi,  mà khi ăn tết  con nhà họ Hoắc mỗi  mua một cái lắc vàng, chỉ  cho cô ,  cái gì nhỉ, vì cô   tổn thất mấy ngàn đồng của cửa hàng.
Sao bọn họ  nhớ, vì cô  cửa hàng mới kiếm  tiền?
Đợi cô  lấy báo chí , để bọn họ  thấy giá cổ phiếu  tăng đến mức nào, bọn họ  lập tức ân cần,  sẽ mua bù cho cô  một cái.
May mà Hoắc Hướng Dương săn sóc, mua bù cho cô  cái lớn hơn, còn thêm một chiếc vòng cổ.
Kết quả lão yêu bà    vui, hừ, chẳng lẽ cô  tiếm  tiền cô  tiêu cũng   ?
Mấy hôm   khi về nhà  đẻ về, bọn họ  bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với cô,  gì nhỉ, vì cô   hai Hoắc Hướng Dương, còn mắng cô  là đồ  chổi, còn  năm nay cô  ở quê sinh con chăm con, nhà bọn họ ở thành phố Yến tiêu dao.
Nghĩ  thật đấy!
Hoắc Hướng Dương còn   cách nào với  ,   hai  chạy tới thành phố Thân vẫn là tiền trảm hậu tấu.
Tô Thanh Thanh khẽ nheo mắt, bà  chồng và cô em   thẳng  là  ham danh lợi. Đời  Tô Nhuyễn  chỗ dựa Cố Vĩ Lương , hai  con nhà họ Hoắc mới cung phụng chị  giống như Bồ Tát.
Đời  bọn họ cứ chờ đấy, đến lúc đó cô nhất định sẽ cho lão yêu bà và Hoắc Hướng Mỹ lười biếng  ở  quê quán!
 mà Hoắc Hướng Dương vẫn  lo lắng: “Hay là em   cho  tỉ mỉ một , tự  .”
“Không .” Tô Thanh Thanh : “Không  em,  chắc   cứu  ông .”
Cô   theo  chỉ vì trở thành ân nhân cứu mạng của Cố Vĩ Lương, còn  đề phòng Tô Nhuyễn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đời  Tô Nhuyễn dựa lưng  Cố Vĩ Lương nhận   ít lợi ích, đời    thể dễ dàng từ bỏ?