Hôm nay Diệp Minh gọi điện thoại cho Tô Nhuyễn,  hình như đơn hàng của bách hóa Kim Hâm  xảy  vấn đề, giám đốc bên đó  đích  tới gặp cô.
Sau khi tan học, Tô Nhuyễn lái xe máy về tứ hợp viện, Diệp Minh  chờ ở cửa, hai mắt đầy bực bội.
Tô Nhuyễn mở miệng: “Đừng nóng vội, chuyện là thế nào?”
Diệp Minh : “Vốn dĩ hợp đồng chỉ cần đóng dấu nữa là xong, đột nhiên hôm  phó giám đốc mới tới của bọn họ hỏi đến,  đó  tạm dừng ký hợp đồng,  tự  qua đây khảo sát .”
Hai      nhà. Lúc  một  đàn ông trẻ tuổi, dáng   cao lắm, hình thể  béo, đang chê bai căn nhà.
Trông thấy Tô Nhuyễn bước ,   chắp tay  lưng, hỏi: “Cô chính là bà chủ của Thế Ngoại Tiên ?” Giọng điệu ngạo mạn.
Tô Nhuyễn  khỏi nhướng mày,    lớn tuổi, nhưng  mười phần kiểu cách nhà quan.
Giám đốc Điền  bên cạnh  ,   hổ  Tô Nhuyễn, giới thiệu: “Cô Tô, đây là phó tổng giám đốc Mạnh của chúng , Mạnh Đông.”
“Giám đốc Mạnh, đây là cô Tô, chủ của Thế Ngoại Tiên, là sinh viên đại học sư phạm Yến Kinh, còn là một vị quân tẩu.”
Mạnh Đông dùng ánh mắt bắt bẻ quan sát Tô Nhuyễn một phen, vẻ mặt như   sinh viên thì thế nào. Sau đó hình như cảm thấy  bới   tật  gì, giọng điệu càng khó chịu hơn.
Anh   đầu : “Quản lý Điền,   gì bách hóa Kim Hâm chúng  cũng là trung tâm mua sắm lớn của thành phố Yến,   thể nhập hàng từ xưởng nhỏ kiểu ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Quản lý Điền  hổ liếc mắt  Tô Nhuyễn một cái, vội vàng giải thích: “Thật  sản phẩm Thế Ngoại Tiên    , đang trong quá trình đăng ký nhãn hiệu, ngài qua cửa hàng bọn họ xem thử sẽ , hơn nữa bọn họ là công ty chính quy, từng lên mặt báo.”
Diệp Minh vẫn  tích cực tranh thủ đơn hàng , lập tức mở miệng phụ họa: “ , chúng  đang trang hoàng nhà xưởng, tháng   thể dọn qua đó.”
Nói tới đây, giọng    chút tự hào: “Ở ngay xưởng chế hoa công nghiệp, …”
   còn   xong,   Mạnh Đông cắt ngang: “Lớn ?  thể lớn đến mức nào? Cái xưởng con con nhà các    thể cung cấp hàng hóa cho bách hóa Kim Hâm chúng ? Huống hồ các  còn tự  mở cửa hàng.”
Hình như trong lòng   quyết định,    thẳng: “Sản phẩm nhà cô   trung tâm bách hóa của chung  cũng , chúng  sửa  hợp đồng một chút, hoặc là dọn cửa hàng  của nhà cô tới trung tâm bách hóa,  phụ trách phát tiền lương cho các cô.”
“Hoặc là, giá cả giảm  một nửa.”
Tô Nhuyễn nheo mắt , kẻ thiểu năng trí tuệ  ở   ?
Quản lý Điền cũng nhíu mày: “Tổng giám đốc Mạnh, như   …”
Mạnh Đông hất hàm lườm  : “Sao hả? Anh là phó tổng   là phó tổng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-438.html.]
“Anh  cần xen  chuyện !”
Sau đó    với Tô Nhuyễn: “Hoặc là dựa theo yêu cầu   của , hoặc là coi như xong.”
Lúc  Tô Nhuyễn  hiểu ,  lẽ kẻ  là con ông cháu cha nào đấy, rõ ràng  hiểu gì, nhưng đám  quản lý Điền   dám trêu .
Tô Nhuyễn lười lãng phí thời gian với loại  , cô mỉm , : “Xem  chúng  vẫn  đủ tư cách,  đợi    cơ hội chúng   hợp tác .”
Khả năng Mạnh Đông cho rằng Tô Nhuyễn sẽ cúi  cầu xin  ,  ngờ cô  từ chối thẳng thừng,   lập tức khó chịu, châm chọc một tiếng: “Kiêu ngạo quá nhỉ? Cho rằng  lên báo là ghê gớm lắm ?”
Tô Nhuyễn vẫn giữ nụ  mỉm,   lời nào.
Có lẽ chính   cũng cảm thấy như   thú vị, lập tức  đầu dẫn quản lý Điền  thẳng.
Nghe thấy động tĩnh, Hoàng Tiểu Thảo, Ngưu Xuân Phân và Dư Tiểu Lệ đều chạy  ngoài, Hoàng Tiểu Thảo nhíu mày hỏi: “Chuyện  thất bại ?”
Tô Nhuyễn gật đầu: “Chắc là  .”
Thấy   đều mang dáng vẻ lo lắng sốt ruột, Tô Nhuyễn bật : “Ai da, trung tâm bách hóa  chỉ   Kim Hâm, chúng  tìm nhà khác là .”
Ba     lạc quan như , tuy rằng cửa hàng  đường Giải Phóng  thể kiếm tiền, nhưng sản lượng bọn họ   vượt xa con  đó, năm  còn dự trữ  ít hàng cho bách hóa Kim Hâm, dù   buôn bán bọn họ vẫn , tất cả đều là tiền.
Tô Nhuyễn  Ngưu Xuân Phân và Dư Tiểu Lệ đều mặt ủ mày chau, bật : “Yên tâm,  thiếu tiền lương của hai  . Dù hai   bao nhiêu đều trả đủ cho hai , hai  cứ tranh thủ thời gian  là .”
Diệp Minh vẫn  cam lòng, nhờ Đinh Lâu hỏi thăm giúp. Vài ngày ,   căm giận chạy tới  với Tô Nhuyễn: “Tên Mạnh Đông  là em trai Tiểu Mật của ông chủ bách hóa Kim Hâm.”
Tiểu Mật, bà hai là danh từ lưu hành thập niên 90, trong thời đại kinh tế phát triển nhanh chóng   nhiều  chỉ chê   nghèo,  chê  kẻ  gái,  ít cô gái còn cảm thấy vinh dự khi  ông chủ  tiền bao dưỡng, đối với đám nhà giàu mới nổi mà , ai  bao dưỡng Tiểu Mật, bà hai, đều là chuyện mất mặt,  ai chơi cùng.
“…Loại rắm ch.ó   bản lĩnh , chỉ thích  oai tỏ vẻ khắp nơi, chỉ cần là chuyện  quyết định,   đều  đồng ý.”
Nói thẳng  chính là tìm cảm giác tồn tại, hưởng thụ cảm giác nắm quyền.
Diệp Minh càng  càng giận: “Cô  tên  còn mơ mộng hão huyền thế nào ?”
“Anh   xưởng nhỏ như chúng  đều dựa  đơn hàng với bách hóa Kim Hâm bọn họ để tồn tài, nếu bọn họ  mua chúng  sẽ  bán  , cuối cùng  phát nổi tiền lương cho công nhân, sẽ  bán giá thấp cho bọn họ.”
“A phi!” Diệp Minh tức  chịu nổi: “Chờ đó, nhất định  sẽ tìm  trung tâm bách hóa to hơn bách hóa Kim Hâm, hung hăng vả mặt thằng khốn !”
Ngưu Xuân Phân và Dư Tiểu Lệ đều rũ mắt,   đang cân nhắc chuyện gì.