Buổi tối Tô Nhuyễn  tựa  đầu giường, vẽ thiết kế đồ trang sức mới.
Đời  thật  cô học về thiết kế thời trang, bởi vì khi  cô mở xưởng quần áo.
Có điều thời trang mà, trang phục  thể tách rời trang sức,   cô gái nào  thể chống cự trang sức xinh , nên lúc  học ở Thịnh Thế, Tô Nhuyễn cũng tiện thể học thêm một chút kiến thức cơ bản.
Sau   tiền , kiến thức rộng rãi hơn, thi thoảng sẽ  chút linh cảm kiểu “Món đồ  thiết kế như  sẽ càng  hơn”.
Đáng tiếc lúc  ngoài liều mạng kiếm tiền  cô  còn bất kỳ ý tưởng nào khác, những linh cảm  nhỏ ngoan cường trào đời  chỉ trong giây lát   bóp c.h.ế.t.
Mà hiện tại……
Tô Nhuyễn ngẩng đầu  Lộc Minh Sâm,  đang thích ý dựa  đầu giường, ôm quyển vở   đang vẽ gì, hình như nhận  tầm mắt cô,  giơ tay kéo chăn lên  một chút,  thuận tay vén tóc cô thưởng thức,  cúi đầu sang  bản vẽ của cô: “Vẽ xong  ?”
“Tàm tạm .” Tô Nhuyễn nghiêng  dựa  lòng : “Anh thì ? Làm gì thế?”
Lộc Minh Sâm duỗi tay ôm lấy cô một cách tự nhiên, đưa vở   mặt hai , là bản vẽ kiến trúc thô sơ giản lược, chính là căn nhà bên khu tập thể gia đình quân nhân.
“Dựa theo em , gian đầu tiên phía đông  phòng khách, gian thứ hai  phòng ngủ, giữa hai gian phòng là phòng vệ sinh.”
Diện tích mỗi phòng trong căn nhà trệt bên   ba mươi lăm mét vuông, chỉ  phòng ngủ thì  lớn, Tô Nhuyễn dứt khoát trang hoàng  thành nhà vệ sinh khép kín, như  chỉ cần lắp thêm hệ thống sưởi là  khác gì nhà chung cư.
“Gian phòng thứ hai phía tây  phòng ngủ cho khách, gian đầu tiên  phòng bếp kiêm nhà ăn, phía  cách  một gian đặt nồi  cho hệ thống sưởi. Trong sân cũng xây thêm hai gian phòng nhỏ,  thể dùng chứa đồ linh tinh.”
Tô Nhuyễn gật đầu, Lộc Minh Sâm  lật sang trang mới: “Tờ  là trang hoàng, tài liệu đều ở chỗ , cũng  khác căn nhà ở tỉnh Đông Lâm,  điều chắc chắn kích cỡ đồ dùng  giống , hơn nữa phòng cũng rộng hơn, em xem   thêm  thứ gì ?”
Nhìn bản vẽ đồ dùng và tài liệu kín mặt giấy, đột nhiên Tô Nhuyễn  rộ lên.
Thấy cô , Lộc Minh Sâm  nhịn  cũng  theo: “Cao hứng gì thế?”
Tô Nhuyễn ngước mắt  : “Nhớ tới năm , khi đó cũng trang hoàng nhà cửa, bảo  chọn vật liệu  cũng  tình nguyện.”
Nhớ  cảnh tượng khi , ánh mắt Lộc Minh Sâm trở nên dịu dàng,  cúi đầu hôn lên mái tóc cô,  : “Khi đó quá ngốc, may mà  em.”
Tô Nhuyễn liếc xéo  một cái: “Biết là .”
Lộc Minh Sâm kéo cằm Tô Nhuyễn, trao cho cô một nụ hôn thật sâu: “Sẽ  quên.”
Tô Nhuyễn hạnh phúc dựa  đầu vai , tiếp tục xem bản vẽ, nghĩ xem nên thêm  thứ gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Xem một lát, đột nhiên cảm thấy  chỗ  . Cô chỉ  một góc, hỏi: “Chỗ  đặt ghế sô pha nhỏ  gì? Còn chỗ  nữa, cái bàn  hình như sai kích cỡ , như   hẹp…”
Lộc Minh Sâm khẽ ho một tiếng, tròng mắt xoay chuyển.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-452.html.]
Nhìn biểu cảm  của  là ,  chuyện mờ ám… Tô Nhuyễn nheo mắt ,  theo ánh mắt , trông thấy góc khuất sát tường bên cửa sổ mới phản ứng …
Mặt cô  biểu cảm,  thẳng dậy, nhấc chân đá chăn : “Đêm nay ngủ một ,  đó mà mơ .”
…
Khi Đinh Lâu mang theo máy móc từ phía nam về, Tô Nhuyễn cũng vẽ xong bản thiết kế.
Nhìn thấy mấy món trang sức xinh  , Diệp Minh và Triệu Lôi cũng kinh diễm. Hiện giờ   kinh nghiệm bán hàng, Triệu Lôi : “Thứ  chắc chắn sẽ  hoan nghênh!”
Sau đó còn bổ sung: “Có điều thiết kế  phức tạp, Diệp Minh  bắt đầu tiếp xúc với trung tâm bách hóa , chúng   kịp ?”
Tô Nhuyễn : “Bây giờ chúng  sản xuất theo dây chuyền, dùng máy móc , bỏ  mấy chục vạn    công.”
Bên  Tô Nhuyễn nắm chặt thời gian bắt đầu chế tác kiểu dáng mới, bên  hoạt động của Thịnh Thế cũng  bắt đầu.
Gần như chỉ  một đêm,  thành phố Yến  thảo luận về châu báu Thịnh Thế, ai rảnh rỗi đều hưng phấn tới bách hóa Yến Đô xem con khổng tước đá quý rực rỡ lóa mắt .
Tô Nhuyễn cũng  xem, tuy rằng   ý tưởng của Diệp Minh, nhưng cô vẫn  tới tận nơi xem hiệu quả.
Thực tế, hiện trường vô cùng náo nhiệt, đừng   cửa quầy hàng châu báu Thịnh Thế, ngay cả cửa trung tâm bách hóa Yến Đô cũng xếp một hàng dài,   đều hưng phấn nối đuôi   xem náo nhiệt.
Tuy rằng  xếp hàng một lúc lâu mới  , nhưng  khi    cần cố ý tìm  hỏi, chỉ cần  theo dòng  là  thể nhanh chóng tìm thấy quầy hàng của châu báu Thịnh Thế.
Trước khu trưng bày khổng tước đá quý vây đầy , thi thoảng trong đám đông  phát  tiếng kinh ngạc cảm thán, thậm chí là tiếng kinh hãi,   bảo vệ ngăn cản nhưng   ai chủ động tới gần.
Hóa  con khổng tước châu báu rực rỡ lung linh  đó   đặt trong một chiếc hộp bằng pha lê, trong hộp ngoài khổng tước đá quý  còn  bốn con rắn hổ mang cực độc to như bắp tay.
Đây chính là ý tưởng của Diệp Minh, dùng rắn độc  cho bảo vệ,  chỉ an , còn là mánh lới quảng cáo.
Hiển nhiên Thịnh Thế cũng  lợi dụng phương án  tới mức cực hạn.
Thân thể rắn độc mềm mại lướt qua đá quý lấp lánh rực rỡ sắc màu,  tôn lên vẻ  hoang sơ, chấn động lòng , bên cạnh còn  thêm câu chuyện xưa về “Đá quý và thú bảo vệ”, tăng thêm một lớp vỏ thần bí cho đá quý.
Bên cạnh đó Thịnh Thế còn tranh thủ đưa  dòng sản phẩm “Châu báu mê ”, quảng cáo bằng một câu “Bạn đáng  bảo vệ”.
Rất nhiều phái nữ  xong đều lập tức mua hàng.
Nhìn một loạt thao tác của Thịnh Thế, Diệp Minh như suy tư điều gì.
Tóm ,  marketing  của Thịnh Thế vô cùng thành công, khiến   bàn tán say sưa  lâu, nhiều cô gái trẻ tuổi  bắt đầu cảm thấy châu báu  hơn vàng, so với vàng đảm bảo giá trị cất giữ, bọn họ càng hy vọng đời  sẽ   khác bảo vệ.