Hôm nay bọn họ  về từ thành phố yến, đầu tiên tới nhà họ Ngôn ăn cơm theo lệ thường, định ăn no    về quét tước vệ sinh.
 mà khi bưng bát mì lên, Lý Nhược Lan đối xử với Lộc Minh Sâm nhiệt tình khác thường, với Tô Nhuyễn tuy rằng cũng mỉm , nhưng ý   căn bản  thật lòng.
Tô Nhuyễn cẩn thận ăn mì, thật sự  nghĩ   chọc Lý Nhược Lan điểm nào, cả năm nay cô ở thành phố Yến,  hề vay tiền cũng  gặp rắc rối… Ách, nếu  chuyện gì lớn, cũng chỉ  chuyện đêm đó gặp  đám cướp ở câu lạc bộ đêm.
 mà chuyện đó, chắc   khả năng Lý Nhược Lan   nhỉ?
Cơm nước xong, Lộc Minh Sâm  rửa bát, Lý Nhược Lan vẫy tay với Tô Nhuyễn, giọng điệu ôn hòa: “Qua đây với .”
Tô Nhuyễn  theo bà   phòng  việc.
Hiển nhiên năm nay công trình của Ngôn Thiếu Dục vô cùng , nhà cửa rực rỡ hẳn lên, tường nhà sơn , dán cả sàn nhà, gia cụ đều tham khảo phong cách đơn giản lịch sự nhà Tô Nhuyễn, phòng rộng mở sáng sủa hơn  ít.
Ngôn Thiếu Dục  dọn hẳn  ngoài, căn nhà của   ở khu tập thể Bình An  trang hoàng xong, phòng ban đầu để  cho Ngôn Thiếu Dục, phòng  việc hiện giờ là phòng Ngôn Thiếu Thời sửa , ba mặt đều là bàn học,  tường là kệ sách cao cao.
Cảm giác giống nơi thích hợp để thẩm vấn.
Cửa phòng đóng , một giây  sắc mặt Lý Nhược Lan   đổi, bà  mở ngăn kéo lấy  một tờ báo vỗ lên bàn: “Người    con ? Xảy  chuyện nguy hiểm như     với ?”
Tô Nhuyễn liếc mắt một cái  trông thấy tấm ảnh  lớn  mặt báo, đúng là cảnh tượng đám cướp  bắt ở câu lạc bộ đêm Paris.
Trong tấm ảnh bảy tám chiếc xe cảnh sát thanh thế to lớn xếp thành hàng, cảnh sát mặc đồng phục bắt giữ tội phạm, phía  một vài con tin nhếch nhác chật vật cũng xuất hiện, một  đàn ông vai trần,  mặt in dấu son môi còn  bắt mắt.
Ngón tay Lý Nhược Lan chỉ xuống, là một cô gái   cửa hộp đêm Paris, mặc váy bó sát, tóc đuôi ngựa, hoa tai lớn, ăn mặc trang điểm  giống cô ngày thường, hơn nữa độ phân giải của tấm ảnh  hề cao,  mà vẫn nhận  cô, chỉ  thể   hổ là  ruột.
Thấy bà  lo lắng, Tô Nhuyễn vội vàng  : “Không  chuyện gì lớn, hữu kinh vô hiểm mà thôi,  xem   con vẫn khỏe mạnh ?”
Lý Nhược Lan ha hả một tiếng,  cô : “Cho nên   chính là con?”
Tô Nhuyễn:???
Lý Nhược Lan chỉ  thời gian  bài báo: “Mười rưỡi tối ngày mùng năm tháng tám… Câu lạc bộ đêm Paris thành phố Yến… Con chơi bời quá nhỉ?”
Tô Nhuyễn:……
Không  chứ, cô  bắt nọn ?
Lý Nhược Lan   cửa theo bản năng, giảm thấp âm lượng: “Lộc Minh Sâm  ? Con  chơi với ai?”
Tô Nhuyễn dở  dở : “Anh  !”
Đương nhiên  thể     bắt , Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ,  đó  dối thiện ý: “Hôm đó   chấp hành nhiệm vụ ở ngay hiện trường, con   vùng phối hợp với  .”
Lý Nhược Lan nheo mắt : “Con nghĩ  là kẻ ngốc ? Chuyện bắt tội phạm nguy hiểm như  ai cho tay mơ như con   vùng?”
Bà  cau mày nghiêm túc : “Bây giờ con  đại học , tiếp xúc với nhiều , đối mặt với dụ hoặc cũng nhiều hơn,  là  trẻ tuổi,  tránh khỏi tò mò với những thứ  từng tiếp xúc, nhưng con   chuyện gì nên , chuyện gì  nên .”
“Nơi như câu lạc bộ đêm, là nơi   đắn nên tới ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-486.html.]
Tô Nhuyễn đành  giải thích với bà : “Nơi đó là nơi ăn chơi, chúng con chỉ tò mò  ca hát khiêu vũ,  khác gì quán karaoke.”
Lý Nhược Lan trừng mắt: “Con còn giảo biện?”
Tô Nhuyễn : “Thật đó,  đừng     lung tung,   từng …”
Lý Nhược Lan bật thốt lên: “Ai    từng ?”
 lúc Ngôn Thành Nho gõ cửa  phòng: ???
Ông  đóng cửa  hỏi Lý Nhược Lan: “Bà  khi nào?”
Lý Nhược Lan ho khan một tiếng: “Lén  theo Thiếu Dục,   thằng bé mời   ăn cơm uống rượu ở nơi đó ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Nhuyễn lập tức hiểu rõ, chắc chắn kiểu tiếp khách của Ngôn Thiếu Dục  đơn thuần giống cô.
Hơn nữa tỉnh Đông Lâm  thể so với thành phố Yến, phái nữ ở thành phố Yến  nhiều  độc lập  tiền hơn, cho nên vẫn  một vài cô gái tiểu tư sản, hoặc tầng lớp trí thức tới trải nghiệm, nhưng câu lạc bộ đêm ở thành phố hạng ba như Đông Lâm, sợ là   biến thành nơi phong hoa tuyết nguyệt.
Nghĩ thông điểm , Tô Nhuyễn  dám  Lý Nhược Lan chuyện bé xé  to nữa, chỉ  thể nhận sai: “Biết ,   sẽ .”
Lý Nhược Lan khuyên nhủ thấm thía: “Mẹ  con là đứa giỏi giang,  lẽ con cảm thấy chỉ  xem   vấn đề gì, quan trọng là con   ý , nhưng con  thể đảm bảo  khác cũng   ý  ? Nơi đó nhiều   như , lỡ xảy  chuyện gì, con bảo cha     bây giờ?”
Tô Nhuyễn cúi đầu  dạy bảo, thật  Lý Nhược Lan  đúng, đặc biệt hôm đó còn  hai thai phụ, nếu  gì bất trắc…
Khi  cô cố gắng lảng tránh  nghĩ tới vấn đề , nhưng bây giờ nhắc  vẫn  nén nổi sợ hãi…
“Mẹ.” Đột nhiên Lộc Minh Sâm gõ cửa bước ,  Tô Nhuyễn đang cúi đầu, hỏi: “Có  đang  chuyện câu lạc bộ đêm ?”
“Chuyện đó  trách con.” Lộc Minh Sâm   Tô Nhuyễn: “Lần đó vốn dĩ cô   chuẩn  tổ chức sinh nhật cho con, vì con đột nhiên nhận  nhiệm vụ, bỏ  cô  một , cô   thoải mái mới rủ mấy  bạn  chơi.”
Tô Nhuyễn sửng sốt, Lộc Minh Sâm vòng tay   lưng, lén lút nắm lấy tay cô: “Mẹ,  trách  cứ trách con .”
Lúc  Lý Nhược Lan mới  hình như   trách oan Tô Nhuyễn, giọng  dịu : “Vậy  con   với ?”
Tô Nhuyễn   gì, Lộc Minh Sâm trả lời : “Cô  sợ con áy náy.”
Tô Nhuyễn lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y Lộc Minh Sâm, hóa    .
Để Tô Nhuyễn một  vốn dĩ cô   chịu nổi, nếu  vì lòng cô  thoải mái mới tới hộp đêm Paris  đó gặp  nguy hiểm, đương nhiên  sẽ càng áy náy…
Ngày đó rõ ràng cô  dựa   nũng lừa dối qua cửa…
Lý Nhược Lan thấy thế khẽ ho một tiếng: “Được , hai đứa  chừng mực là .”
Sau đó  dịu dàng : “Mẹ mua xương sườn, mai  cho con món sườn kho con thích nhất.”
Tô Nhuyễn:……
Nghe  cách xin  của các bà  trong thiên hạ, đều là nấu món ngon.