Lý Lục Tử tới để bàn chuyện  tổng đại lý cho “Chốn Đào Nguyên” ở tỉnh Đông Lâm.
Hóa  ngày đó  khi  Cả về    chuyện Tô Nhuyễn mở nhà máy ở thành phố Yến, cẩn thận   hạng mục Chốn Đào Nguyên cho  nhà . Cậu Ba là  tính tình nôn nóng,   mấy thứ Lý Lục Tử bán chính là đồ nhập từ chỗ Tô Nhuyễn, lập tức chạy tới xem, còn hỏi thăm   tình hình thế nào, buôn bán   … Linh tinh.
Vì thế Lý Lục Tử cũng   từ chỗ  Ba, chuyện Tô Nhuyễn  tìm tổng đại lý,   lập tức động lòng.
Sau khi về nhà bán hàng một  thời gian,   hiểu  rõ thị trường của mấy thứ đồ nho nhỏ . Mấy thứ   đắt,  dễ đ.á.n.h mất, chỉ cần bày quán một chỗ, sản phẩm kiểu dáng ,  cần lo vấn đề  bán .
Anh   nhà bà ngoại Lý nhiều , thu xếp chuyện gì cũng mau chóng, nên  dám chậm trễ, hôm nay vội vàng chạy tới.
Có điều cũng chính vì như , mới đột nhiên g.i.ế.c Cao Cường  kịp trở tay.
Sau khi  chuyện với , Tô Nhuyễn phát hiện Lý Lục Tử  đúng là nhân tài.
Thật  từ khi   để ý đến cô ở vùng ngoại thành,  đó  ngóng tin tức về cô, cô đang  gì, nhà máy ở , cuối cùng còn tranh thủ cơ hội về nhà nhập hàng đem bán,  chứng minh   là  vô cùng thông minh nhanh nhẹn.
Bây giờ tới tìm cô, suy xét cũng   diện.
Tô Nhuyễn  với   kỹ càng tỉ mì về yêu cầu đối với tổng đại lý, từ kho hàng, thiết , tài chính… Cuối cùng : “Đây chỉ là đại lý của thành phố,  nó còn  đại lý tỉnh.”
“Nếu   kế hoạch thích hợp, tổng công ty  thể bỏ tiền  hỗ trợ tuyên truyền quảng cáo.”
Lý Lục Tử thông minh, Tô Nhuyễn  phân tích rõ ràng, chỉ  một tiếng, hai bên  thảo luận xong, dù  mới chỉ là bước đầu,  ký hợp đồng vẫn  tới tổng công ty ký.
Lý Lão Bát xoa đầu hỏi: “Như  là xong ?”
Lý Lục Tử     ý gì: “Bà chủ Tô   thể giống đám nhà giàu mới nổi ,     đều dựa  bản lĩnh.”
“Đừng coi   giống đám Cao Cường,  một câu cũng   quán rượu, tiền  kiếm ,  uống đến mức hại , bớt giao du với bọn họ.”
Lời  đương nhiên  phần khen tặng, nhưng cũng là lời thật lòng. Lý Lục Tử từng thấy Cao Cường bàn chuyện  ăn, vì chuyện  lớn một đám  chuốc rượu , khoác lác luyên thuyên cả buổi, đáng lẽ chuyện  thể  thành trong một ngày  kéo dài một tuần.”
Lý Lão Bát như suy tư điều gì.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiễn hai   về , Tô Nhuyễn thấy Lý Nhược Lan  chằm chằm   ngây ngẩn,  nhịn  sờ lên mặt hỏi: “Làm  ?”
Lý Nhược Lan giống như  đầu tiên quen  cô: “Con học   nhiều như ?”
Tô Nhuyễn ôm cánh tay bà ,  : “Có lẽ là thiên phú, đầu óc thông minh.”
Lần  Lý Nhược Lan  khuyên cô đừng kiêu ngạo tự mãn linh tinh nữa, ngược  vui mừng xoa đầu cô, : “Bất tri bất giác  trưởng thành ,  điều vẫn  nhớ kẻ giỏi bơi lội vẫn  thể c.h.ế.t đuối.”
Cảm nhận  tâm trạng của bà , Tô Nhuyễn thả lỏng dựa  vai đối phương, kết quả  tới một phút,   bà  thở dài: “Bây giờ chỉ còn  trai con!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-519.html.]
Tô Nhuyễn bật , đúng là  lúc nào  nhọc lòng.
Bà   dứt lời, cửa phòng  vang lên. Lý Nhược Lan : “Con tin , chắc chắn là chú Ngôn và Thiếu Thời.”
Tô Nhuyễn  dậy mở cửa, quả nhiên là Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Thời.
Ngôn Thành Nho   nhà  vội vàng hỏi: “Gặp  ? Thế nào?”
Lý Nhược Lan : “Ông  thấy  đang  chỗ  ?  nào ?”
Ngôn Thành Nho vẫn tò mò: “Bà thấy thái độ của thằng bé với cô gái  thế nào? Có khả năng ?”
Lý Nhược Lan ngẫm nghĩ: “ thấy  khả năng.”
Bà  hạ giọng: “ thấy hai đứa nó   gần , chỉ cách một nắm tay.”
“Ông  Thiếu Dục đó, ngày thường  với con gái, đều hận  thể cách tám thước.”
Khóe miệng Ngôn Thành Nho mang đầy ý : “Còn gì nữa ?”
Lý Nhược Lan  : “Cô gái   chuyện  thẳng thắn.” Bà  kể  lời La Thắng Nam đáp trả Cao Cường và  Tống,  đó thần bí : “Thiếu Dục  thấy liền bật , cô gái   mở miệng nó lập tức .”
“Còn……”
Nhìn Lý Nhược Lan với Ngôn Thành Nho cầm kính lúp soi cp rải đường, Tô Nhuyễn buồn   thôi.
Đột nhiên cô nghĩ đến,    lưng cô bọn họ cũng thường xuyên yên lặng theo dõi dấu vết cô để   ?
“Mẹ.” Ngôn Thiếu Thời ghé  cửa sổ,  xuống  lầu: “Kia    Tống Tiểu Trân ? Sao bà   kéo Tống Tiểu Trân  về phía tòa nhà  con ở thế?”
Lý Nhược Lan lập tức chạy tới ,  đó  thể  nhíu mày: “Da mặt   dày thật đấy, chắc chắn Cao Cường  cho  nhà, vẫn luôn ở  chờ Tống Tiểu Trân tan .”
“ như con  đúng là   thích hợp, bà  kéo Tống Tiểu Trân tới nhà  trai con  gì?”
Lý Nhược Lan : “Cao Cường phòng Tống Tiểu Trân qua  với  con như phòng cướp, chỉ cần Tống Tiểu Trân dám qua bên đó một bước sẽ  mắng một trận,     còn ăn đánh.”
“Trước đây nhà bọn họ là Tống Tiểu Trân kiên trì đòi mua ở chỗ , đúng là tự  bậy  thể sống.”
Đột nhiên nghĩ tới lời đồn trong miệng đoàn đội bát quái, Tô Nhuyễn nghĩ ngay  điều gì đó: “Mẹ, con cảm thấy  lẽ năm nay  trai con  thể thoát ế.”
Hai mắt Lý Nhược Lan sáng lên: “Con  cách gì?”
Tô Nhuyễn giấu giếm: “Con  đưa cho   ít trái cây.”