Lúc  Lâm Mỹ Hương lấy   tâm trạng để ý tới Liêu Hồng Mai nữa, bà  buông tay ,  Lộc Minh Sâm hỏi: “Cháu   cái gì?”
Lộc Minh Sâm liếc mắt  Tô Nhuyễn một cái, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, ngoài mặt  lười biếng : “Cháu cảm thấy em gái Miên Hoa khá , con  cũng thành thật, nếu là em , giao tất cả tài sản cho đối phương xử lý cháu cũng yên tâm.”
Một lúc lâu    mới phản ứng , nhớ  em gái Miên Hoa chính là Tô Nhuyễn.
Ông cụ Lộc  nhịn  quát: “Ăn  lung tung!”
Lâm Mỹ Hương cũng : “Minh Sâm, hai đứa  gặp  mười mấy năm , ai  phẩm hạnh của cô  thế nào?”
Tô Nhuyễn nghi hoặc hỏi: “Không  phẩm hạnh của   mà còn dám tới nhà  cầu hôn? Thế là đủ hiểu nhà họ Lộc  để bụng  Minh Sâm thế nào !”
Cô  qua phía Tô Thanh Thanh: “Có  nhà bà cố ý chọn cho       ? Làm gì  cô gái  đắn nào sẽ chủ động chạy tới bán  chứ?”
Nói tới đây, Tô Nhuyễn  mỉa mai: “Yên tâm, hai tháng  ông cụ Lộc đây còn  tham gia hôn lễ của  mà,  cảm thấy đối tượng của  bây giờ khá , cho nên dù nhà họ Lộc  cầu xin,  cũng  gả .”
Ông cụ Lộc sa sầm mặt,  với Lộc Minh Sâm: “Yên tâm, ông nội sẽ tìm cho cháu   hơn,   cho cháu tự chọn.”
Lộc Minh Sâm  thấy thế, uể oải dựa  đầu giường, : “Vậy thì quên .”
“Dù  tiền trợ cấp cũng đủ cho cháu tiêu , tài sản ông ngoại để  cứ như bây giờ .”
So với Lộc Minh Sâm,  nhà họ Lộc còn gấp gáp  lấy  tài sản ông ngoại  để  hơn nhiều.
Lâm Mỹ Hương sốt ruột : “Như   , bây giờ cháu đang  thương, cần một  dịu dàng săn sóc tới chăm lo cho cháu.”
Bà  liếc mắt  Tô Nhuyễn một cái, : “Cháu cũng thấy  đó, con nhóc    đèn cạn dầu,   sợ là cháu  dạy bảo  nó.”
Lộc Minh Sâm  : “Bác gái lo lắng cháu  dạy bảo ,  là bác  dạy bảo ?”
Lâm Mỹ Hương giật .
Ông cụ Lộc trừng mắt  Lâm Mỹ Hương một cái,  dịu giọng giải thích với Lộc Minh Sâm: “Bác gái cháu   ý đó, bây giờ tình hình của cháu thế ,c ần  cẩn thận dịu dàng tới chăm sóc.”
Lâm Mỹ Hương cũng vội vàng bổ cứu: “ , tính cháu ương ngạnh  chủ kiến, nên tìm  tính tình dịu dàng bổ sung cho , cuộc sống   mới   .”
Nói xong bà  liếc mắt lườm Tô Nhuyễn một cái: “Còn đối chọi gay gắt kiểu , sợ là vết thương của cháu sẽ vĩnh viễn  bao giờ  lên .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-52.html.]
Lộc Minh Sâm  Bùi Trí Minh đang  ngoài cửa, mở miệng hỏi: “Thượng úy Bùi, khi nào chính ủy Vương tới?”
Bùi Trí Minh sửng sốt, trả lời theo bản năng: “Nếu  còn  chịu đ.á.n.h báo cáo kết hôn, tuần  ông  sẽ đích  tới, tự  mai mối cho .”
Ông cụ Lộc  thấy thế lập tức nhăn mày , Lâm Mỹ Hương cũng hỏi: “Làm mai mối gì?”
Bùi Trí Minh chớp chớp mắt, giống như  hiểu ý của Lộc Minh Sâm, lập tức mở miệng giải thích: “Chính ủy chỗ chúng cháu vẫn luôn   mai cho lão đại, ngay cả con gái của thủ trưởng đơn vị chúng cháu cũng thích lão đại, nhưng mà lão đại  thương sợ liên lụy tới  , nên  đồng ý.”
Sau đó   còn  với ông cụ Lộc: “Đồng chí Bạch  phù hợp với yêu cầu nhà ông  đưa ,  chỉ  vẻ ngoài xinh , còn dịu dàng săn sóc, đặc biệt   .”
“Nghe  việc trong nhà thủ trưởng đều do cô  xử lý đó, chỉ tính riêng việc quản lý  giúp việc thôi, bảo mẫu nhà bọn họ cũng  chiếm lợi  từ nhà bọn họ một phân nào, vô cùng khôn khéo.”
“Hình như    khi  từ chối, đồng chí Bạch vẫn  cam lòng,   chắc là cô  sẽ qua đây với chính ủy Vương. Nếu như đồng chí Tô Thanh Thanh   thích hợp, ngài cũng  cần vội vã tìm  khác cho lão đại, chắc chắn đồng chí Bạch sẽ thích hợp.”
Thích hợp chỗ nào? Lâm Mỹ Hương vội vàng ngăn cản: “Hay là thôi , nếu Minh Sâm    liên lụy tới đối phương, chúng  cũng đừng  kẻ ác, kẻo   khác chọc cột sống.”
Thiếu chút nữa Tô Nhuyễn  phì , đúng là lời  lời  nào đều để bọn họ chiếm hết .
Nghe thấy lời  của Bùi Trí Minh, ông cụ Lộc cũng  chút căng thẳng. Ông   về phía Tô Nhuyễn, giống như đang cân nhắc, so sánh Lộc Minh Sâm  kết hôn, kết hôn với con gái thủ trưởng  lợi hại, và kết hôn với cô, xem như thế nào thì thích hợp hơn.
Cuối cùng ông  thở dài bất đắc dĩ: “Con cháu đều là nợ....” Sau đó  chằm chằm  Lộc Minh Sâm, xác nhận : “Nếu đổi thành Tô Nhuyễn, cháu sẽ kết hôn?”
Lộc Minh Sâm  Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn  sẽ  giậu đổ bìm leo, tất nhiên sẽ  khiến Lộc Minh Sâm khó xử,  cô   khó là  nhà họ Lộc.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ngại quá,   đồng ý.”
Ông cụ Lộc căn bản  thèm để ý tới lời  của cô, chuyện  chỉ cần ông  và Tô Văn Sơn thương lượng với  là .
Giống như  ông  đang nghĩ gì, Tô Nhuyễn nhắc nhở: “ nhớ rõ quân hôn cần  báo cáo, cần thẩm tra chính trị, cần  tự  mặt, cho dù ông thương lượng với cha  cũng  ích lợi gì.”
Cuối cùng ông cụ Lộc cũng nhíu mày  về phía Tô Nhuyễn: “Cô  gì?”
Tô Nhuyễn : “Ngại quá,    gì cả.”