Hơi thở quen thuộc từ  lưng tới gần, vây cô , giọng Lộc Minh Sâm từ đỉnh đầu truyền đến: “Em  quyên góp  bộ gia sản  ?”
Tô Nhuyễn thả lỏng cơ thể, dựa  lòng , lật trang sổ  kín chữ: “Lều trại, t.h.u.ố.c hạ sốt, t.h.u.ố.c sát trùng, nước uống mì ăn liền…… Ai, mấy thứ  vẫn kém xa.”
Lật đến trang sổ cô ghi tổng dự toán, Lộc Minh Sâm  khỏi kinh ngạc: “Tám trăm vạn, thế  em còn kêu nghèo?”
Lộc Minh Sâm xem thôi còn  chút xót ruột: “Không cần lấy   bộ như  .”
Anh tận mắt thấy mấy năm nay cô  việc liều mạng thế nào, vì đơn đặt hàng  ngủ  nghỉ, chạy vạy khắp nơi, bỏ  vài tháng mới  thể kiếm về một khoản, bây giờ  nhẹ nhàng ném  ngoài.
Tô Nhuyễn ngẩng đầu   : “Vì Đại Bảo Bối của em, bằng  tính cái gì.”
Lộc Minh Sâm  nhịn  cúi đầu hôn chụt lên môi cô: “Mấy nhà máy  của em còn  vận hành, cần vốn lưu động,  là em định sang năm đóng cửa nhà máy?”
Nghe Tô Nhuyễn  chuyện mấy năm, ít nhiều  cũng  một vài vấn đề trong kinh doanh.
Tô Nhuyễn liếc  một cái: “Có    quên, còn  thứ gọi là vay vốn ?”
Cô lật đến tờ sổ nào đó: “Đánh giá tổng qua ba nhà máy  của em, tổng cộng  thể vay hơn ngàn vạn.”
Lộc Minh Sâm trợn trừng mắt: “Em còn định vay tiền quyên góp?”
Tô Nhuyễn trợn mắt khinh bỉ: “Em là    tự lượng sức  như  ?” Cô nhéo cằm Lộc Minh Sâm một cái, đùa giỡn: “Sang năm Đại Bảo Bối của em còn  sống chứ.”
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô: “Biết là , lượng sức mà , chúng là  hết sức , còn    trời, đừng vay tiền.”
Tô Nhuyễn : “Yên tâm , năm nay lãi suất tiền vay  giảm,  chắc em  vay  nhiều như , nhưng mà  xem tình hình, nếu cần, tiền vay cũng đủ vận hành nhà máy.”
“Em   là loại  vô tư như .”
Lộc Minh Sâm xoa đầu cô,   bao giờ gặp  ích kỷ nào  lấy tất cả tài sản  tích cóp vài năm  chuẩn  cứu tế , tuy rằng nguyên nhân  lớn là vì , nhưng cô thật sự  dốc hết sức.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ vì một phần chân tình , dù thế nào  cũng sẽ  về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-533.html.]
Ngày tháng bận rộn luôn trôi qua  nhanh, hình như chỉ mới chớp mắt  tới năm chín tám.
Y tá Mễ bung dù đuổi theo Ba Cân trong sân, thằng nhóc   năm tuổi, nghịch ngợm  biên giới, y tá Mễ   để ý,    mặc quần áo mưa của  chạy  sân nghịch nước . Cả  trơn như cá chạch, y tá Mễ  bắt , chỉ  tiếng  ha ha ha vang dội khắp nơi.
Tô Nhuyễn  ở bậc thềm   nhóc kháu khỉnh , sầu lo trong lòng tan   ít.
Mễ hộ sĩ đau đầu: “Năm nay mưa nhiều thật đấy, khi nào mới tạnh đây? Mỗi ngày giặt đồ cho nó ba  vẫn  hết… Lục Ba Cân, con  đó cho ! Cẩn thận  cho một trận đấy!”
Lục Ba Cân  chỉ   , còn càng chạy càng vui vẻ, cả ngõ nhỏ đều là tiếng  non nớt mà vui sướng của  bé. Cô giáo Hàn và bà Trương   việc gì  đều  trong sân xem y tá Mễ bắt tiểu Ba Cân,  hì hì như đang xem xiếc.
Mãi cho đến khi tiếng động cơ ô tô truyền đến,   mới  hẹn mà cùng  qua. Y tá Mễ như bắt  cứu tinh, kêu lên: “Lục Thần Minh! Mau tới quản con trai  !”
Lục Thần Minh xuống xe, luôn chiều con trai cũng mất kiên nhẫn, túm đai quần  bé xách lên, mang về nhà.
Trên mặt đoàn trưởng Dư, đoàn trưởng Trương, và Lộc Minh Sâm đều mang vẻ ngưng trọng.
Khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn , cuối cùng ngày   tới.
“Bắt đầu điều động vật tư, sáng mai xuất phát.” Lộc Minh Sâm nghiêm túc  Tô Nhuyễn: “Anh  , khi em xuất phát gọi điện thoại cho , báo cáo tình hình  lúc  nơi.”
“Yên tâm, em hứa sẽ  tới nơi nguy hiểm, đến lúc đó sẽ  theo xe cứu trợ của quân đội,  đừng lo cho em, chuyên tâm cứu viện.”
“Lộc Minh Sâm, em sẽ nghênh đón  chiến thắng trở về đầu tiên!” Tuy rằng  như , nhưng Tô Nhuyễn vẫn  nhịn  rớt nước mắt, rõ ràng cô  chuẩn  sẵn tâm lý, nhưng thật sự tới thời khắc , cảm xúc sợ hãi lo lắng  bộ đều dâng lên.
Cô ôm chặt Lộc Minh Sâm: “Lộc Minh Sâm,  sẽ trở về, đúng ?”
Lộc Minh Sâm cúi đầu hôn lên giọt nước mắt  mặt cô: “Sẽ,  sẽ trở về.”
Đêm đó, hai  liều c.h.ế.t triền miên, nỗ lực xua đuổi bất an và sợ hãi trong lòng.
Cuối cùng khi ý thức mơ hồ, Tô Nhuyễn bám chặt Lộc Minh Sâm thở dốc: “Không  con cũng , đến lúc đó cùng lắm thì c.h.ế.t cùng !”
Lộc Minh Sâm giữ chặt cô  giường, cúi đầu hung hăng c.ắ.n cô một miếng: “C.h.ế.t cái gì mà c.h.ế.t, đừng mong bỏ  tiểu Miên Hoa của !”