Tô Nhuyễn   chị Hà  quyết định bổ sung thêm vật tư, giữa đường  còn gặp thêm hai chiếc xe buýt màu trắng, là xe chở nhân viên y tế của bệnh viện quân khu.
Ban đầu Ngôn Thiếu Dục còn cảm thán: “Xem  tivi chỉ cảm thấy bọn họ quá vất vả, rơi  trong  cảnh  mới biến những   vĩ đại thế nào.”
 mà hai ngày , khi tới gần khu thiên tai bọn họ mới phát hiện, dù rơi  cảnh , cũng  cách nào diễn tả sự vĩ đại của bọn họ.
Càng tới gần khu thiên tai, trời mưa càng lớn,  đường đoàn xe tách   về các cứ điểm khác , đám  Tô Nhuyễn  phân tới khu vực gần nhất.
Từ  xa   thấy một đám  đang  gục đầu  con đường lầy lội,  nhiều  dân đang yên lặng cầm ô   mưa to che cho bọn họ.
Người  đoàn xe giật nảy , Lý Hưng Vĩ kinh hãi: “Đã hy sinh nhiều  như  ?”
Ngay lập tức một vị đồng hương phía  điên cuồng xua tay với bọn họ,   động tác im lặng.
Đoàn xe dừng , một bà cụ chặn đường  với bọn họ: “Đừng  ồn, để bọn họ ngủ một lát, đám nhóc con   khiêng bao cát ba ngày ba đêm .”
Người của đoàn xe  các chiến sĩ  mặt đất yên lặng   gì, nơi  ít nhất  một trăm  đang , cơ thể dính đầy đất đỏ,   trong miệng còn ngậm đồ ăn  ăn hết, dù   mặt đất lạnh như băng đầy bùn đất, mưa còn rơi  ngừng   trung, bọn họ vẫn ngủ thơm ngọt như cũ.
Tô Nhuyễn  về phía tài xế chở lều trại, đối phương ăn ý mở thùng  xe ,  dân   bọn họ  lều trại đều vô cùng cao hứng, đồng tâm hiệp lực dựng lên mười mấy cái,  phụ nữ trung niên mặt lộ vẻ vui mừng: “Tốt  cũng  nơi để băng bó bôi t.h.u.ố.c cho bọn họ .”
Chị  chỉ về phía trạm y tế tạm thời cách đó  xa: “Hiện tại chỉ  thể lo cho những   thương nặng, những   thương nhẹ đều  rảnh lo, cứ tiếp tục như  đều sinh bệnh mất.”
Tô Nhuyễn  bê hai thùng gừng tươi xuống: “Đun cho bọn họ chút canh gừng, đuổi khí lạnh.”
Người dân   bảo bọn họ yên lặng  rộ lên: “Các cô   thật đấy, cô gái nhỏ nghĩ  chu đáo, đúng lúc gừng chỗ chúng  đều dùng hết .”
Ngôn Thiếu Dục và Lý Thịnh Vượng, Lý Hưng Vĩ đến dỡ hàng giúp, Tô Nhuyễn thì nhấc chân  thẳng tới trạm y tế. Nơi  là trường học, tạm thời đổi thành nơi an trí, phòng y tế cũng là phòng học lâm thời đổi thành, ngoài sân thể d.ụ.c còn   nhiều lều trại.
Một y tá chạy  từ trong lều: “Có băng gạc ? Ai còn băng gạc ?”
“Ở chỗ   đủ dùng!”
Cô   kêu xong,    thấy một tiếng còn bén nhọn, một giọng  khàn khàn từ loa phóng thanh truyền tới: “Bốn tám tiếng  đỉnh lũ tiếp theo sẽ tới, cát đá  đủ, đoàn ba một bốn  lấy cát,  còn  chuẩn  đê đập.”
Chỉ trong nháy mắt các chiến sĩ đang   mặt đất, và các chiến sĩ đang băng bó trong lều trại đều chạy  ngoài.
Y tá   túm chặt một : “Anh còn  băng bó mà, miệng vết thương  của  quá lớn, chờ  một chút,  lập tức  tìm băng gạc.”
“Không kịp nữa , lát nữa  về băng .” Người  gạt tay y tá , chạy    đầu .
Y tá nhỏ  thấy một y tá lớn tuổi hơn, đột nhiên òa : “Sao tay cháu  chậm như , nếu cháu nhanh hơn chút nữa thì  , miệng vết thương   bọn họ sẽ chuyển biến ……”
Hai mắt y tá lớn tuổi cũng đỏ bừng, nhưng vẫn trầm  : “Đừng , tiết kiệm sức lực, những   thể cử động bên trong đều  chăm sóc .”
Sau đó   một vị bác sĩ chạy  từ lều trại khác: “Không đủ t.h.u.ố.c ,   bây giờ? Tiểu Tôn  kiếm t.h.u.ố.c vẫn    ?”
“Lúc  nơi nào cũng thiếu thuốc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-536.html.]
“Có đội ngũ y tế chi viện từ thủ đô tới!” Có  hưng phấn kêu lên.
Lập tức  ít bác sĩ và y  chui  từ lều trại và phòng học,  mặt đều lộ vẻ vui mừng: “Tốt quá , bọn họ mang t.h.u.ố.c tới chứ?”
Đội ngũ y tế tới gần, Tô Nhuyễn trông thấy Mễ Duyệt.
Mễ Duyệt trợn trừng mắt: “Tô Nhuyễn! Sao cô  tới đây?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tô Nhuyễn  cô  : “Vậy vì  cô  tới ?”
Mễ Duyệt bật , bước đến ôm cô một cái: “Cùng  cố gắng!”
Người phụ trách đội ngũ y tế bên  : “Mang theo một chút d.ư.ợ.c phẩm,  điều  nơi đều thiếu, tạm chống đỡ một thời gian, bên thủ đô đang nghĩ cách.”
Cuối cùng Tô Nhuyễn mới tìm  cơ hội mở miệng: “  mang theo.”
“Có t.h.u.ố.c thường dùng, t.h.u.ố.c hạ sốt và băng gạc.” Cô chỉ  xe tải nơi xa: “Có nửa xe, tạm dùng ,   sẽ còn đưa tới.”
“Thật sự?!”
Từng đôi mắt đỏ bừng  về phía cô, trong mắt đều mang kỳ vọng, Mễ Duyệt cũng ôm chặt lấy Tô Nhuyễn: “A a a, Tô Nhuyễn,  yêu cô c.h.ế.t mất!”
Đội ngũ y tế  đều thuộc bệnh viện quân khu, đều là  quen của Tô Nhuyễn, chị Đan : “Đi theo nhà giàu   đấy,    cần lo lắng.”
Mấy y tá nhỏ tuổi hơn thì mừng quá rơi lệ, bác sĩ    gấp  chờ nổi chạy về phía xe tải.
Bên , quần chúng nhân dân cũng đang tận dụng  thứ đưa bánh màn thầu hoặc bánh bột ngô cho các chiến sĩ đang tập hợp.
Một bà cụ đau lòng : “Mấy đứa  ăn miếng cơm  chứ, dù uống miếng canh cũng , nếu    thể chịu .”
 mà hiển nhiên bọn họ  đủ thời gian , tất cả đều nhanh chóng lên xe biến mất ở phía đê đập…
Quần chúng nhân dân lo lắng sốt ruột: “Vốn  bọn họ ngủ nhiều một lát, nhưng bây giờ thì  , cơm cũng  ăn một miếng…”
Tất cả  mới tới đều    lời.
Đời  internet phát triển mạnh, dù Tô Nhuyễn  từng xem  ít cảnh tượng quân đội cứu nạn, nhưng khi thật sự  ở hiện trường, cô mới phát hiện    cách nào dùng lời  đề hình dung cảm giác chấn động .
Thấy tài xế Nhậm dẫn đầu đoàn xe tới, Tô Nhuyễn : “Lần  cảm ơn các .”
“Đợi chuyển xong vật tư, các  nghỉ ngơi một lát, ngày mai hãy về, chuyến   vất vả .”
Anh Nhậm   : “  bọn họ    chở cát, lấy cát ở chỗ nào?”
Tô Nhuyễn đang sửng sốt, tài xế  cùng  Nhậm qua đây  : “ , chúng  lái xe ba ngày mới tới  đây, cứ trực tiếp  về như  quá  đáng.”
“Chỗ chúng  cũng  bảy chiếc xe đó, chỉ giúp sức chút thôi, ít nhất cũng đủ thời gian cho bọn họ ăn miếng cơm.”