Trong niên đại , điện thoại vẫn  phổ ,    nhà trong khu tập thể nhân viên công chức nhà nước đều  điện thoại, cho nên điện thoại  phòng trường trực ở  lầu xem như điện thoại công cộng, do một ông lão giọng vô cùng lớn trông coi,   gọi điện thoại tới tìm  khác ông  chỉ việc   lầu cất cao giọng hô lên là cả khu tập thể đều  thấy .
Đỗ Hiểu Hồng    một nửa,  thấy tiếng gọi lập tức ngậm miệng ,  đó   sang Tô Nhuyễn, ngược   về phía Tô Văn Sơn: “Tìm ai cơ?”
Tô Văn Sơn cũng nghi ngờ bản   lầm, nhưng mà Tô Nhuyễn  hưng phấn  dậy : “Tìm .”
Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng liếc , luôn cảm thấy  dự cảm   lắm.
Tô Nhuyễn   cửa đãng đụng  Lý Mai Hoa đang chuẩn  tới tìm .
Mấy ngày nay  khi Lý Mai Hoa tuyên truyền, về cơ bản   đều   Tô Nhuyễn  thi đại học nữa là do Đỗ Hiểu Hồng cố ý kích tướng nên giận dỗi   mà thôi.
Sau lưng   đều nghị luận sôi nổi, tuy rằng  kế   thấy con  của chồng sống  là chuyện  hiếm, nhưng đứa trẻ bớt lo như Tô Nhuyễn cũng  thường thấy.
Từ  tới nay    từng gây sự, thậm chí từ bé tới lớn đều  theo bà nội,  trong khu tập thể  còn   Tô Văn Sơn  một cô con gái như , nếu đổi thành  kế khác khả năng đều  sung sướng ,  mà Đỗ Hiểu Hồng còn   đủ, dám giở trò chơi  trong việc trọng đại cả đời  , khiến  khác cực kỳ chướng mắt.
Cho nên   Tô Văn Sơn bày  dáng vẻ  cha , gióng trống khua chiêng đón Tô Nhuyễn về nhà,   bồi thường cho con gái,  trong khu tập thể dù là xem náo nhiệt,   chế giễu, đều đang  chằm chằm  nhà bọn họ.
Lý Mai Hoa thật lòng suy nghĩ cho Tô Nhuyễn,  thấy cô xuống lầu bà  lập tức  : “Dì đang định lên tìm cháu,   gọi điện đến phòng thường trực, sợ cháu   thấy.”
Trong lòng Tô Nhuyễn cảm thấy vô cùng ấm áp, đời  cô sống quá cố chấp, khi còn niên thiếu  kiên định bảo vệ Tô Văn Sơn, đóng cửa từ chối tất cả  điều bất lợi với ông .
Thật  đời  chỉ cần cô mở lòng  một chút, là  thể  thấy  nhiều  quan tâm tới cô .
“Tô Nhuyễn! Mau tới đây.” Giọng ông Triệu lớn đến mức gần như  truyền khắp  ngóc ngách trong khu tập thể: “Trường trung học Đông Lâm gọi tới, thuyết phục cháu  học  đấy! Cháu thi đỗ trung học Đông Lâm ?”
Bởi vì hôm nay là cuối tuần,  trong khu tập thể  ít,  nhiều   tin đều xuống lầu xem náo nhiệt.
Có  hỏi: “Tô Nhuyễn định tới trung học Đông Lâm học  ?”
Hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên, vội vàng chạy tới bên cạnh điện thoại,  thể vì tay chân quá luống cuống, nên cô  cẩn thận vô tình bấm  nút loa ngoài,  đó cũng   tắt như thế nào, cứ để như   điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-66.html.]
“Chào thầy, em là Tô Nhuyễn…”
“Chào bạn học Tô Nhuyễn, chúng  gọi tới từ trường trung học Đông Lâm… Mời em thứ hai mang theo học phí và hồ sơ học bạ tới trường học  thủ tục.”
Điện thoại để loa ngoài nên tất cả   đều  thấy thông báo qua điện thoại,     với Tô Văn Sơn  mới đuổi theo Tô Nhuyễn xuống lầu: “Giỏi lắm, cục trưởng Tô sắp xếp như  là nhất , tuy rằng năm nay con bé thi trượt, nhưng chăm chỉ học  một năm,  khi còn thi  trường đại học  hơn năm .”
Tô Văn Sơn  ha hả đáp lời, Lý Mai Hoa  chằm chằm  ông , luôn cảm thấy hình như đối phương  vui lắm.
Phía bên , Tô Nhuyễn  cúp điện thoại, cô nở một nụ  xán lạn với Tô Văn Sơn: “Cha,  cần cha bỏ tiền  cho con nữa , con  tự  đăng ký thành công.”
“Bỏ tiền cái gì? Cháu  học  cha cháu  cho tiền học phí ?” Lý Mai Hoa hỏi.
Tuy rằng Tô Văn Sơn vẫn   vì  Tô Nhuyễn  nhận  thông báo từ trường trung học Đông Lâm, nhưng ông    dám tiếp lời : “Sao  thể, học phí nhất định sẽ nộp đủ.” Sau đó ông   sang  với Tô Nhuyễn: “Đây là chuyện ,  nào, chúng  mau về nhà ăn mừng thôi.”
Lý Mai Hoa  giữ chặt Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn vẫn     bỏ tiền  ,   để chúng  tham khảo một chút, nhà nào chẳng  vài  thích   học ,  rõ   chừng còn tiết kiệm  một khoản.”
Tô Nhuyễn lập tức trưng  dáng vẻ dì Lý  đúng lắm, mở miệng đáp lời: “Dì Đỗ  với thành tích của cháu   trường trung học Đông Lâm  tốn hai ba nghìn tiền biếu xén, còn  nhờ cha cháu tìm quan hệ, sợ ông  phạm  sai lầm.”
“Hôm  khi cháu lên thành phố mua tài liệu tự học hại,  ngang qua trường trung học Đông Lâm, vốn dĩ chỉ   thử xem ,  ngờ  mà    nhận thật.”
Cô  giống như thật sự cho rằng  gặp may mắn: “Cha, bây giờ trong nhà  cần tốn tiền cho con nữa, ngài cũng  cần  sợ sẽ phạm  sai lầm!”
Tô Văn Sơn thầm kêu xong đời , quả nhiên   lanh mồm lanh miệng   ngay: “Cấp ba  chuyển trường đều xem thành tích, cùng lắm là nộp tiền chọn lớp học tốn ba bốn trăm đồng mà thôi, cần gì chạy vạy quan hệ?”
“Tuy rằng thành tích của Tô Nhuyễn  đủ điểm đỗ đại học, nhưng để xét học  vẫn  tồi,  cần dùng tới hai ba ngàn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chủ nhiệm Vương vẫn luôn đối đầu với Tô Văn Sơn  : “Trẻ con  học  thôi mà cần gì nhờ vả quan hệ,  bảo  cục trưởng Tô, trẻ con  hiểu chuyện  đành, chẳng lẽ ông cũng  hiểu ? Không  để con gái  học  cứ việc  thẳng,   lừa con bé như thế?”
Tô Nhuyễn dùng ánh mắt khiếp sợ  Tô Văn Sơn, giống như đang hỏi, cha thật sự đang lừa con?