Khi Tô Văn Sơn về đến nhà, Đỗ Hiểu Hồng đang   ghế sô pha tính toán sổ sách, đều là mấy thứ đồ định mua thêm cho nhà  và hai đứa nhỏ.
Thấy Tô Văn Sơn về, bà   tươi hỏi: “Nhà họ Lộc  gọi điện thoại tới,  tranh thủ mấy ngày nghỉ cuối tuần , sẽ qua đây tâm sự với chúng .”
“Ông   ngóng  nhà họ Lộc cưới cháu dâu cả cho nhà bên  bao nhiêu tiền lễ hỏi  ?”
“Nhà họ Lộc thúc giục chúng  thế , sợ là sốt ruột .” Đỗ Hiểu Hồng càng nghĩ càng vui vẻ: “Nói  chừng đúng là  thể kiếm   ít tiền lễ hỏi, mấy năm nay nhà họ Lộc ở  thành phố tích cóp   ít của cải.”
  tính qua , ít nhất cũng   đòi một vạn tám ngàn, như   thể mua  đàn dương cầm cho Điềm Điềm ,  đó mua thêm…”
Vốn dĩ Tô Văn Sơn đang bực bội vì khuyên bảo Tô Nhuyễn  thành công, bây giờ   thấy dáng vẻ thiển cận của Đỗ Hiểu Hồng, ông  giận dữ : “Nhuyễn Nhuyễn là con gái ruột của  đấy, bà cứ  như chúng  đang bán  ! Chúng  kết  với nhà họ Lộc chứ   kết thù! Bà cảm thấy cuộc sống của  hiện tại đang  quá   ?”
Đỗ Hiểu Hồng nhíu mày: “Ông  thể  chuyện tử tế  ? Làm gì cứ như ăn  t.h.u.ố.c s.ú.n.g thế?”
Bà   so đo, trong chuyện lớn kiểu ngày, bà    lời Tô Văn Sơn chắc chắn  sai, bà  hỏi : “Vậy ông định  thế nào?”
Tô Văn Sơn  kiên nhẫn đáp: “Làm gì mà , Nhuyễn Nhuyễn  đồng ý.”
Đỗ Hiểu Hồng kinh ngạc: “Sao cô   đồng ý? Chẳng lẽ cô  thật sự  gả cho Võ Thắng Lợi?”
Tô Văn Sơn  nhịn , gắt lên: “Con bé   gả cho ai, cũng  sợ Võ Thắng Lợi.”
Đỗ Hiểu Hồng mỉa mai: “Đứa con gái  của ông đúng là quá ngây thơ , cô    sợ chẳng lẽ thật sự  sợ ?”
“Theo  thấy, cứ để cô  chịu khổ một , cô  mới  lợi hại.”
Tô Văn Sơn trừng bà : “Bà đừng xằng bậy, dù thế nào con bé vẫn là con gái , nếu con bé thật sự xảy  chuyện gì,  sẽ  tha cho bà .”
Đỗ Hiểu Hồng trợn mắt khinh bỉ, cất giọng mỉa mai: “Cần  xằng bậy ? Hôm qua thái độ của  nhà họ Võ thế nào   ông   thấy, ông cho rằng Võ Thắng Lợi sẽ  truy cứu ?”
Bà  an ủi Tô Văn Sơn  đang mặt ủ mày chau: “Theo  thấy, căn bản ông  cần lo lắng, chúng    thế nào với nhà họ Lộc thì cứ  thôi, cô  nghĩ  ông bảo vệ  nên mới  sợ, cứ để Võ Thắng Lợi quấn lấy cô  hai ngày, ông xem cô   tới cầu xin ông  .”
Tô Văn Sơn xoa xoa trán, thôi, Đỗ Hiểu Hồng  cũng  lý, điều nên  ông  đều  , nếu Tô Nhuyễn  ,  thì để cô đụng  ván sắt,  khi đến bước đường cùng sẽ phân biệt   .
Đỗ Hiểu Hồng   : “Biện pháp  của Thanh Thanh đúng là  tệ, hôm qua nhà họ Võ gióng trống khua chiêng tới đây,  trong khu tập thể đều trông thấy, đến lúc đó cho dù chúng  gả Tô Nhuyễn tới nhà họ Lộc, cũng  ai   gì.”
Nghe thấy câu , mày Tô Văn Sơn mới giãn , đây đúng là niềm vui ngoài ý ,  đó ông  còn đang đau dầu nghĩ cách nên giải thích chuyện  gả Tô Nhuyễn tới nhà họ Lộc thế nào, dù  Tô Nhuyễn cũng  thể hiện ý định kiên quyết   học ,  cô khăng khăng đòi gả sẽ   ai tin.
Bây giờ thật   sẵn lý do , chỉ còn chờ Tô Nhuyễn cúi đầu chịu thua là …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-87.html.]
Nghe thấy Đỗ Hiểu Hồng nhắc tới Tô Thanh Thanh, Tô Văn Sơn nghĩ đến điều gì đó, lập tức xuống lầu đạp xe  về Tô Gia Câu.
Mấy ngày nay Tô Thanh Thanh đều  ở nhà, Tô Văn Xuyên  trông tiệm tạp hóa, trong nhà chỉ  bà cụ Tô và Liêu Hồng Mai.
Tô Văn Sơn  nhiều lời,  thẳng với Liêu Hồng Mai: “Cô với Thanh Thanh chuẩn  một chút, cuối tuần  cùng lên thành phố với  một chuyến.”
Liêu Hồng Mai nghi hoặc: “Đi  gì?”
Tô Văn Sơn : “Đi  chuyện hôn sự của Nhuyễn Nhuyễn với nhà họ Lộc,     Lộc Minh Sâm bảo hai  tới khu tập thể xin  ? Lần  cùng  xử lý luôn.”
Sắc mặt Liêu Hồng Mai lập tức  đổi: “Nhà họ Lộc  thế nào? Đã qua lâu như  ,  bọn họ vẫn còn so đo?”
Bà cụ Tô  chú ý tới điểm khác, bà cụ vui vẻ hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn sắp  mai với nhà họ Lộc ? Chắc chắn ?”
Nghe  Liêu Hồng Mai mới phản ứng , bà   tin nổi hỏi : “Sao  thể? Lộc Minh Sâm thật sự  trúng Nhuyễn Nhuyễn?!”
Tô Văn Sơn   giải thích với bà , còn bà cụ Tô  vô cùng hiểu Tô Nhuyễn, bà cụ ngạc nhiên hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn cũng đồng ý ?”
Tô Văn Sơn : “Bị Võ Thắng Lợi dây dưa, con bé  đồng ý còn  thể thế nào?”
Liêu Hồng Mai lập tức cảm thấy chuyện  thành công là nhờ  biện pháp của Tô thanh Thanh, bà  lập tức  hì hì : “Anh Cả,  xem, chuyện  Thanh Thanh nhà chúng em cũng góp một phần công sức đó.”
“Dù    cũng là  một nhà, Thanh Thanh và Nhuyễn Nhuyễn chính là chị em  thiết nhất,  ầm ỹ lên  coi ,   khéo với ông cụ Lộc, để ông  đừng so đo với con bé nữa.”
Sao Tô Văn Sơn  thể    bà  đang nghĩ gì, ông   gật cũng  lắc, chỉ  bâng quơ như  nhớ  điều : “Phải ,  đó   với cô chuyện tiệm tạm hóa  huyện Khai Vân, cô   với em trai  ?”
Cả  Liêu Hồng Mai cứng đờ, âm thầm c.ắ.n răng: “Em vẫn  ,  Cả xem  cách nào ? Hiệu trưởng  cải cách thế nào, để em trai em phối hợp với ông  là .”
Tô Văn Sơn thở dài : “Gần đây  bận quá, đợi cuối tuần  bàn chuyện xong với nhà họ Lộc,  về   .”
“Vậy cuối tuần  cô với Thanh Thanh    ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Liêu Hồng Mai  thể chặt đứt con đường kiếm tiền của nhà  đẻ, đành  c.ắ.n răng gật đầu: “Đi! Em nghĩ  , chuyện   đúng là quá kỳ cục, nên xin  nhà bên đó, xin  xong hiểu lầm  xóa bỏ,   Nhuyễn Nhuyễn ở nhà họ Lộc cũng  thể hòa thuận với  nhà bên đó.”
Tô Văn Sơn gật đầu thỏa mãn: “Không chỉ nhà họ Lộc, còn cả Nhuyễn Nhuyễn nữa. Tuy rằng ngày thường  bận rộn   thời gian để ý đến bên , nhưng Thanh Thanh nhà cô cũng  thể bắt nạt con bé như .”
“Bình thường tính tình Nhuyễn Nhuyễn  ngoan cố, nhưng thật  con bé    thích so đo, bảo Thanh Thanh   với con bé một câu xin ,  nhất là khiến trong lòng Nhuyễn Nhuyễn thoải mái.”