Bộ tây trang rộng thùng thình tôn lên dáng  dầu mỡ của  , khiến   cực kỳ mất thiện cảm. Miệng   ngậm một điếu thuốc, chân rung lên, kiêu ngạo đập một sấp tiền lên bàn  nhà họ Tô: “Đây là hai ngàn tám trăm tám mươi tám tệ, là tiền lễ hỏi cưới Nhuyễn Nhuyễn, cha đếm  xem  đủ  .”
“Tuy rằng tiền lễ hỏi trong huyện chúng  đều là một ngàn tám, nhưng mà ai bảo con thích Tô Nhuyễn như  chứ, cho nên nhiều một chút con cũng bằng lòng.”
“Phòng cưới và đồ đạc con đều chuẩn  xong , chỉ chờ Nhuyễn Nhuyễn  nghỉ  về là  thể  ở.” Anh   với Tô Văn Sơn: “Cha, cha yên tâm, tuy rằng chúng con lén đăng ký kết hôn , nhưng con sẽ  bao giờ bạc đãi Tô Nhuyễn.”
“Hôn lễ chúng con cũng tổ chức đàng hoàng, ngài xem ngày nào là ngày .” Anh  lắc lư giấy đăng ký kết hôn trong tay: “Con nghĩ nên tổ chức sớm, dù  cũng  dăng ký . Chúng  đều là gia đình  danh tiếng trong huyện Khai Vân , nhất định   một cách vẻ vang.”
Ban đầu Tô Văn Sơn ngây ngốc,  một lúc lâu  lấy  tinh thần, ông   kinh ngạc  tức giận: “Võ Thắng Lợi! Cậu  bậy quá  đấy!”
Vốn dĩ Đỗ Hiểu Hồng đang xem náo nhiệt cũng kinh ngạc, đặc biệt khi  thấy tiền lễ hỏi, chỉ hai ngàn tám trăm tám mươi tám, đùa cái gì ? Còn  bằng  tiền Tô Nhuyễn moi mất từ chỗ bà  .
Vân Mộng Hạ Vũ
Võ Thắng Lợi    thèm để ý đến sắc mặt của bọn họ, đắc ý dào dạt khoe giấy đăng ký kết hôn với hàng xóm vây xem náo nhiệt: “Giấy đăng ký kết hôn  ký , con  bậy chỗ nào? Cha, cha yên tâm, nhất định con sẽ đối xử  với Nhuyễn Nhuyễn.”
Tô Văn Sơn  xong cũng  ghê tởm, ông  ôm lấy n.g.ự.c đang lên xuống phập phồng vì tức giận, : “Nhuyễn Nhuyễn vẫn đang ở trường học,   thể  đăng ký kết hôn với ? Cậu  bậy cũng  mức độ thôi chứ!”
“Chậc! Sao ngài   tin thế? Giấy đăng ký kết hôn  hai chúng con  mới   hôm qua!”
“Hôm qua chị dâu con tự tay  cho chúng con đó,  tin cha  hỏi chị  mà xem.”
Võ Thắng Lợi   chị dâu họ  ở cục dân chính, tờ giấy đăng ký kết hoon  rõ ràng là    dùng thủ đoạn  bình thường tạo  mà,  sổ hộ khẩu và  chứng minh nhân dân gì đó, trong đồn công an đều  hồ sơ ghi chép.
Võ Thắng Lợi  ha ha, liếc mắt  Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng một cái: “Khả năng vì cảm thấy ngài   kế thổi gió bên gối quá nhiều, trái tim băng giá  nên mới   cho hai  .”
Tô Văn Sơn  chọc tức,    lời: “Cậu, ……”
Lý Mai Hoa  chen   gắt lên: “Võ Thắng Lợi,    là phạm pháp đó, cẩn thận liên lụy tới bác trai , đến lúc đó    cũng   chỗ nào để  .”
Võ Thắng Lợi  sợ chút nào, vẫn  ha ha: “Phạm pháp? Vậy    báo cảnh sát thử xem,  kiện thử xem.”
Anh  lắc lư tờ giấy đăng ký kết hôn: “Hoan nghênh cảnh sát tới điều tra, cứ thử xem tờ giấy    là thật  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-90-xuyen-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-89.html.]
 là tú tài gặp  nhà bình,  lý cũng   rõ . Khi  văn minh gặp  kẻ vô , kẻ vô   còn  bối cảnh lớn, thì đúng là   biện pháp nào.
Võ Thắng Lợi thưởng thức biểu cảm kinh giận của Tô Văn Sơn, cuối cùng cũng cảm thấy hả giận. Không  Tô Văn Sơn khinh thường   ? Bây giờ vẫn  ngoan ngoãn  cha vợ của   đó thôi.
Tiếp theo, đến lượt Tô Nhuyễn …
Võ Thắng Lợi sờ lên đầu theo bản năng, hình như nơi nào đó vẫn đau đớn, còn cả bên  nữa, từ thành phố  về    tìm đủ  cách nhưng vẫn  thể nào cứng lên .
Nghĩ tới đây,   càng  đểu giả hơn: “Cha vợ, chuyện hôn lễ ngài cứ thương lượng với cha con nhé, con  tìm Nhuyễn Nhuyễn đây.”
Nói xong    quơ quơ tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay: “Đã đăng ký kết hôn , dù  cũng   tuần trăng mật   ? Chủ nhật  con sẽ cho cô  một buổi trăng mật đáng nhớ.”
Câu cuối cùng   nhấn mạnh từng chữ, ai cũng  lời  của    ý gì.
“Võ Thắng Lợi,  dám!” Tô Văn Sơn thật sự nổi giận, tay vươn  nắm lấy cổ áo  .
Đám ch.ó săn phía  Võ Thắng Lợi lập tức xông đến ngăn cản Tô Văn Sơn: “Ôi ôi, cục trưởng Tô, thời buổi  ai còn đ.á.n.h  nữa,   chính là con rể của ngài đó, đ.á.n.h hỏng  con gái ngài  đau lòng.”
Ngày thường lời nào đám   cũng dám , bây giờ bọn họ dùng ngôn ngữ đáng khinh như  để trêu đùa, ngay lập tức  khiến sắc mặt Tô Văn Sơn trắng bệch,   thể   gì.
Mấy  hàng xóm nhiệt tình  ngăn cản Võ Thắng Lợi cũng  đám   cản .
Mãi cho tới khi Võ Thắng Lợi xuống lầu, lái xe cảnh sát của đồn công an huyện  thẳng về phía thành phố Đông Lâm , đám du côn lưu manh  mới tản .
Mọi   mặt ở chỗ  đều lo lắng đến mức  đổi sắc mặt, đáng tiếc thời buổi   ít   ô tô riêng, xe khách đừng  đuổi  kịp, một ngày còn chỉ  hai chuyến,   sẽ  tăng thêm một chuyến vì bất cứ  nào.
Lý Mai Hoa sốt ruột  với Tô Văn Sơn đang như rắn mất đầu: “Gọi điện thoại cho Nhuyễn Nhuyễn  , mau bảo con bé trốn .”
Lúc  Tô Văn Sơn mới phản ứng , ông  vội vàng chạy  nhà định gọi điện thoại tới trường học cho Tô Nhuyễn.
Lý Mai Hoa lo lắng hoảng hốt : “  tìm lão Quách, lão Lý, ông cũng đừng   vội, lát nữa chúng  cùng  tới chỗ Võ Đại Minh, để  xem xem ông   quản chuyện   .”