Lục Giai Giai bĩu môi, lẩm bẩm:
"Cô ?"
Tiết Ngạn gật đầu, đáp ngắn gọn:
"Ngu ngốc."
Lục Giai Giai nghẹn một chút:
"…"
Cô len lén liếc , thấy đường nét quai hàm góc cạnh vội , dám lên nữa. Hàng mi khẽ run, cô thì thầm:
" là ngu thật. Người khác thì tìm đường thoát, chị còn chui cái hố đó."
Sau khi Điền Diệu Tổ nhốt, dân trong thôn cũng chẳng rảnh mà bàn tán, ai nấy trở về ruộng đồng. Lục Nghiệp Quốc dù khó chịu cũng lời , đồng gặt lúa. Lục Ái Quốc vốn chẳng ưa gì phòng hai, bèn dắt Trương Thục Vân tiên, buồn ngoảnh .
Mẹ Lục thì lo con gái kinh hãi, định cho nó nghỉ, kéo về nhà sớm.
Giai Giai sang Tiết Ngạn, nhỏ:
"Qua nhà em uống miếng nước , ngay gần thôi."
Ánh mắt Tiết Ngạn dừng ở Lục.
Bà Lục mím môi:
"Tới nhà mà uống nước."
Tiết Ngạn lập tức hiểu ý, khóe môi khẽ cong, theo Giai Giai.
Nếu là , Tiết Ngạn tay giúp đỡ, bà Lục hẳn vui vẻ tiếp đãi. giờ thì khác, chỉ là ân nhân, mà còn khả năng thành con rể tương lai. Mà nghĩ đến năm con gái tròn mười tám, chỉ còn nửa năm ở trong tay … bà càng Tiết Ngạn càng chướng mắt.
Vừa đến nhà, bà lạnh giọng sai:
"Ra gánh nước ."
Tiết Ngạn chẳng dám chậm trễ, lập tức xách thùng ngoài.
Lục Giai Giai ngẩn ngơ, đến khi bóng lưng khuất cổng mới nhíu mày trách:
"Mẹ, giúp con, dữ với như , còn bắt gánh nước nữa?"
Bà Lục hừ một tiếng:
"Tự gánh. Con hỏi thử xem chịu ?"
Thật bà cũng khách sáo, nhưng Tiết Ngạn chịu để yên ?
Giai Giai lí nhí:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-130.html.]
"… mà thái độ của y như vai phản diện trong phim ."
"Phản diện cái gì thế hả?" – Lục nghi hoặc hỏi.
"Ý con là… việc đúng."
"Không đúng chỗ nào?"
Lục Giai Giai sốt ruột: "Mình sống khiêm nhường, thể tùy tiện ức h.i.ế.p khác. Nhất là với như Tiết Ngạn… khi còn thành quan trọng…"
Nói đến đây, cô nên giải thích thêm thế nào, chỉ hận thể dậm chân: "Dù bảo Tiết Ngạn gánh nước cũng , , bình thường lý tình mới , bắt nạt cũng chừng mực."
Động tác múc nước của Lục khựng , trong mắt lộ vẻ khác thường: "Mẹ bắt nạt nó lúc nào? Mới chốc lát mà con che chở cho nó thế hả?"
Nghĩ con gái ý với Tiết Ngạn, sắc mặt Lục sa sầm, trong lòng khó chịu.
Lục Giai Giai thấy giận thì cuống cuồng, dè dặt kéo tay áo bà: "Mẹ, đừng nổi nóng, con ý gì khác. Con chỉ cảm thấy… Tiết Ngạn là ân nhân cứu mạng, đối xử thế thì đạo."
"Mẹ tức? Mẹ tức cái gì mà tức!" – Lục gân cổ đáp.
"…" Lục Giai Giai nghẹn lời.
lúc , Tiết Ngạn xách thùng nước . Lục Giai Giai vội mở nắp lu, sợ khó chịu: "Đổ đây là ."
Thật khổ, cô hết dỗ dỗ . Cô đưa tay lau mồ hôi lấm tấm trán, đó cầm lấy chậu, múc gáo nước đưa sang: "Anh rửa mặt ."
Tiết Ngạn lắc đầu, giọng trầm xuống: " gánh đầy lu ."
Nói xách thùng . Nhìn vẻ mặt bình thản, thậm chí còn tình nguyện , Lục Giai Giai ngẩn ngơ.
Tiết Ngạn… càng ngày càng hiền thật. Không khéo chẳng vì nể cha cô đại đội trưởng nên mới ráng nhẫn nhịn đó chứ. Nhà vốn nhạy cảm, cẩn thận thì mang tiếng.
Cô định chạy theo thì Lục gọi giật : "Con qua đây, chuyện nhà Điền Diệu Tổ thế nào?"
"Chuyện đó gấp ạ."
"Sao gấp? Xảy chuyện to thế mà con dửng dưng . Giỏi, đúng là con gái ." – Lục vốn chỉ giữ chân cô, cho theo Tiết Ngạn.
Bà hỏi: "Ba đứa nhỏ ở phòng hai chắc còn , Điền Kim Hoa bỏ về nhà đẻ , Lục Dạ mới hai tuổi. Nói xem, ai lo cho tụi nhỏ đây?"
Vân Vũ
"Đương nhiên là hai lo chứ ạ." – Lục Giai Giai lập tức bỏ ý định tìm Tiết Ngạn, đáp gọn: "Chuyện giờ do hai cứ đòi lấy Điền Kim Hoa mà ? Phải để tự gánh chứ."
"Mẹ tính tìm vợ khác cho thằng hai."
"…" Lục Giai Giai sững : "Mẹ tính thật ? bọn họ còn ly hôn mà."
"Bà đây là . Mất mấy chục đồng cưới về, con Điền Kim Hoa cả đời cũng chẳng sửa nổi. Không đổi thì cái phòng hai chẳng khác gì thành nhà họ Điền nữa." – Lục thở dài.
Lục Giai Giai sai, chỉ là mấy đứa nhỏ chắc chắn chịu. Cô ngập ngừng: "Đại Sơn với Lục Hảo chắc chắn sẽ phản đối…"
Mẹ Lục trợn mắt: "Đứa nào chịu thì sang ở với nó. Còn nếu Lục Cương Quốc đồng ý bỏ, càng , khỏi tốn tiền sính lễ nữa. Muốn sống thì tùy."
"Vâng…" – Lục Giai Giai miễn cưỡng đáp, ánh mắt vô thức ngoài cửa. Tiết Ngạn đang xách thêm một thùng nước ngang qua.