Trong đầu thoáng hiện lên một cái tên, tay Lục Thảo siết chặt.
Cô nhanh chóng xác định quan hệ với Châu Văn Thanh mới .
Ngay khi cả thôn còn đang bàn tán liệu lén lút cùng cô gái nào, thì rộ lên một lời đồn khác: rằng đầu thôn gã vô uống say, nhầm Châu Văn Thanh gầy yếu thành con gái, thế là kéo rách áo của .
“…” Lục Giai Giai xong thì bật thành tiếng.
Vân Vũ
Cô đưa tay sờ chiếc dây buộc tóc mái tóc đuôi ngựa, món sáng nay Tiết Ngạn lén nhét tay cô.
Trong nhà, Lục Hoa đang học chữ, ngẩng đầu thấy dây buộc tóc mới liền khen:
“Cô út, dây buộc tóc của cô quá.”
“Thật ?” Lục Giai Giai mím môi, chút đắc ý, tay sờ nhẹ một cái: “Cũng tạm thôi.”
“Đẹp lắm ạ.” Lục Hảo cũng nhỏ nhẹ theo.
Chiếc dây buộc tóc tuy kiểu dáng đơn sơ, nhưng khi buộc lên toát vẻ thanh nhã tầm thường.
“Đừng lo phân tâm, mau chăm chỉ chữ. Chữ nào cũng luyện cho thật . Sau quen bàn cát , cô sẽ thị trấn mua bút cho cả bọn.” Lục Giai Giai gõ nhẹ cành cây lên bàn cát.
“Cảm ơn cô út.”
“Không cần cảm ơn.”
Lời còn dứt, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ dồn dập.
“Cha, cha ơi, cha mau mở cửa, con là Đại Sơn…”
Cửa gỗ sơn đen đập ầm ầm, giọng Đại Sơn lẫn tiếng nức nở:
“Cha, cha ơi…”
Trong phòng, Lục Giai Giai thoáng do dự. Cơn mưa lớn ngớt, Lục cùng ba trai đều đồng cả, hai thì vốn ở nhà.
Trương Thục Vân đang may vá, động liền lúng túng chạy , hai tay xoa , ngẩn cửa. Một chị dâu cả như cô vốn tiện xen chuyện nhà phòng hai, lúc chẳng xử lý .
Cô bèn vội chạy tới phòng Lục Giai Giai, thấp giọng :
“Hình như… là Đại Sơn ngoài cổng.”
“Vâng.” Lục Giai Giai khẽ cất tiếng:
“Cha cháu nhà, lát nữa hãy .”
Bên ngoài lập tức im lặng.
chẳng bao lâu , tiếng gõ cửa vang lên dồn dập:
“Cha, cha ơi, mau mở cửa… Cha…”
Đại Sơn gào đến khản đặc giọng, Lục Hảo căng thẳng nắm chặt cành cây trong tay, Lục Viên cũng nép bên chân cô út, mặt mày thấp thỏm yên.
Lục Giai Giai thấy hai cô bé trong phòng thấp thỏm lo lắng, bèn dịu giọng dỗ dành:
"Không , để cô ngoài xem."
Trương Thục Vân cô, mở cửa theo hiệu.
Đại Sơn định giơ tay gõ thêm thì cửa bật mở, bé giật rụt cổ . Toàn nó nhếch nhác thê thảm: áo quần rách rưới, một chiếc giày chẳng rơi mất, chân trần lấm lem bùn đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-197.html.]
Lục Giai Giai khẽ nhíu mày, trong đầu thoáng hiện cái tên Điền Kim Hoa. Chuyện vốn cô đoán , chỉ ngờ Đại Sơn chạy về nhanh đến .
Đại Sơn sụt sịt, giọng đầy tủi :
"Cô út… cha cháu ạ?"
"Cha cháu đồng , chắc ở đầu đông đấy. Cháu tìm cha cháu ." Lục Giai Giai điềm nhiên đáp.
Nước mắt Đại Sơn lập tức rơi lã chã, nó ngờ cô út dửng dưng như thế. Cậu bé cắn môi, lí nhí :
"Cô út… bà ngoại đánh cháu, giờ bà chẳng thương cháu chút nào hết."
Lục Giai Giai: "…" Rõ ràng là cô mặt đòi công bằng đây mà.
"Chuyện liên quan gì đến cô?" Cô nghiêng đầu, giọng hờ hững: "Mẹ cháu đưa hộ khẩu của cháu nhà họ Điền , cháu là nhà Điền, cô chẳng quen cháu nữa. Cháu thế nào thì đó là việc của nhà cháu, cô can thiệp."
Đại Sơn trừng mắt, bàn chân trần co , nước mắt lăn dài.
Lúc , từ xa vang lên tiếng gọi hốt hoảng:
"Đại Sơn, Đại Sơn!"
Điền Kim Hoa thở hổn hển chạy tới, ôm chặt lấy con trai:
"Con ngốc , con chạy hả? Mẹ với bà ngoại lo chết!"
Nói xong, cô còn trừng mắt Lục Giai Giai, giọng gay gắt:
"Cô đừng hòng cướp con trai ! Không ai cướp nó khỏi !"
Lục Giai Giai bật nhạt:
" cướp con chị gì?"
Trong lòng cô thầm nghĩ: Đại Sơn đang tuổi ăn tuổi lớn, chuẩn học, việc đồng áng , cuối cùng chẳng cũng dựa công điểm và tiền lương cô nộp về ? Nuôi một đứa như thế, còn lo lúc nào phản bội… cô thèm mà gánh cái khổ .
"Chuyện nhà chúng , cô bớt lo ." Điền Kim Hoa kéo tay con, bảo: "Theo về!"
"Con về! Bà ngoại bắt con việc, còn đánh con, bảo con đầy tớ cho Đại Phi." Đại Sơn giãy giụa, gào lên.
"Con gì!" Điền Kim Hoa nghiến răng, giọng trách móc: "Bà ngoại con chẳng qua vụng về, năng. Nếu thật sự thương con thì lo cho con như thế ? Còn nữa, lão già bà từng đánh con chắc? Bà đánh , bà ngoại con ?"
"Chị gọi ai là lão già bà?" Sắc mặt Lục Giai Giai lập tức sầm xuống. Cô vung tay, chộp lấy cành liễu bên cạnh, quất thẳng lên lưng Điền Kim Hoa:
"Dẫn con trai chị cút ngay! Cút về nhà họ Điền!"
"Con tiện nhân!" Điền Kim Hoa đau điếng, suýt nữa xông đánh trả, nhưng nhớ tới chỗ của Lục Giai Giai trong nhà họ Lục nên đành nuốt giận, lôi Đại Sơn , kéo chửi:
"Đồ ăn hại, ranh con c.h.ế.t tiệt, cứ đợi đấy cho tao!"
Vừa , cô dỗ dụ:
"Con sợ gì chứ? Có đây bảo vệ, ai dám gì con. Ở nhà bà ngoại còn sướng hơn, về nhà họ Lục thì cắt cỏ nuôi heo. Ở đây chỉ cần chơi với Đại Phi, nhường nó một chút thì ?"
Đại Sơn chỉ mới nghĩ đến cảnh Điền tay đánh ban nãy run rẩy, bé xô :
" bà ngoại đáng sợ lắm! Bà bắt con quỳ xuống ngựa cho Đại Phi cưỡi! Cơm thì khó nuốt, chẳng miếng thịt nào, mấy hôm con ăn no… Con cần! Con về nhà, con ăn thịt!"
"Muốn về thì gì? Hộ khẩu con nhập nhà bà ngoại . Muốn trở , bà chắc chắn sẽ đòi tiền, còn bắt cô út thư hòa giải. Con nghĩ mấy kẻ nhà họ Lục đồng ý ?"
Điền Kim Hoa giữ chặt lấy vai con trai, giọng dỗ ép:
"Đại Sơn, con chấp nhận thôi. Mẹ chỉ một con, con là chỗ dựa duy nhất. Cho dù con về, họ cũng cần con. Đi với , chỉ cần còn một miếng ăn, con sẽ c.h.ế.t đói."