Thông báo
Một số team gần đây thường xuyên tạo chương mới để đưa truyện lên trang chủ, điều này ảnh hưởng đến sự công bằng chung trên MonkeyD.
Rất mong các team lưu ý và điều chỉnh cách đăng để cùng nhau xây dựng một môi trường công bằng và lành mạnh.

Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-08-24 15:03:35
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tờ mờ sáng, đêm khuya thanh vắng, Lục Thảo lén lút chạy khỏi nhà.

Trưa hôm nay khi phát hiện, cô và Châu Văn Thanh hẹn sẽ gặp lúc hừng sáng, bây giờ Lục Thảo nôn nóng tìm kiếm sự an ủi.

Đêm nay ánh trăng sáng, khi cô đến bên cái cây nhỏ ở phía đông thì Châu Văn Thanh ở đó đợi.

Anh thấy Lục Thảo cũng sững sờ.

Trên mặt cô ăn mấy cái vả sưng lên như cái đầu heo, đôi mắt còn híp thành đường kẻ, mặt mũi cũng bẩn vô cùng.

Châu Văn Thanh đột nhiên thấy còn tưởng trông thấy quỷ, lùi phía , tay chống lên đại thụ, hỏi dò: "Lục Thảo?"

"Văn Thanh, là em." Lục Thảo bước nhanh về phía Châu Văn Thanh, trực tiếp giang tay ôm eo .

Sức của cô lớn, Châu Văn Thanh vững, húc lùi về .

Anh nghĩ đến bộ dáng của Lục Thảo, sắc mặt vặn vẹo sụp đổ, đẩy vai cô , cố gắng bình tĩnh : "Em buông , hai chúng rốt cuộc xảy chuyện gì ."

"Văn Thanh, để em ôm một lúc , hôm nay em gần như sắp đánh c.h.ế.t em đó." Lục Thảo dưỡn dẹo nũng.

Châu Văn Thanh: "…"

"Em lên !" Giọng của lạnh hẳn , bộ dáng nghiêm túc: "Bây giờ là lúc nào mà em còn lòng lãng phí thời gian nữa, trong lòng em rốt cuộc để ý đến , em cố tình chia tay ?"

"Không , ." Lục Thảo sợ Châu Văn Thanh hiểu lầm, đành buông eo với vẻ luyến tiếc.

Châu Văn Thanh nhanh chóng cách cô một mét, với giọng nặng nề: "Bây giờ chuyện của hai chúng khác phát hiện , vẫn nên cách xa một chút mới , cho dù để thấy cũng sẽ lợi cho danh tiếng của em."

Lục Thảo vốn bất mãn nhưng nhanh đáy mắt ngập nước, cô giậm chân, vuốt b.í.m tóc to của : "Em cũng em nữa, cứ hiểu lầm mãi, em giải thích thế nào cũng , chúng bên lâu như nhưng cũng từng chiếm lời của em, cùng lắm mới chỉ đụng tay một cái."

"…" Châu Văn Thanh thấy Lục Thảo còn giá trị lợi dụng gì nữa, xổm xuống đất, vẻ mặt đau khổ và chán chường: "Lục Thảo, chúng chia tay !"

"Chia tay?" Lục Thảo ngơ ngác, cô ngay lập tức túm cổ áo của Châu Văn Thanh và chất vấn, nhưng vẫn nhịn mà tay, chỉ là giọng chói tai một chút: "Châu Văn Thanh, chia tay với em, …"

"Em tưởng chia tay với em ?" Châu Văn Thanh gào lên một cách đau đớn, còn vang hơn cả Lục Thảo hét, gân xanh trán và cổ họng đều nổi lên: "Bây giờ cha đồng ý, em xem em đánh thành cái dạng gì , đau lòng ?"

Vân Vũ

Cơn giận của Lục Thảo chợt tiêu tan, cô Châu Văn Thanh đau khổ, thấp giọng bật : "Văn Thanh, em chia tay đau, em chịu ."

"Em chịu nhưng thích em, em đánh thành như thế, tim cũng đang nhỏ m.á.u đây ."

Anh đ.ấ.m ngực, khả năng là đ.ấ.m quá mạnh nên ho khan vài tiếng, càng thêm mặt đỏ tai hồng: "Lục Thảo, cũng chia tay em , nhưng nhà em ở đây, cha em đồng ý cho chúng bên , em xem nên thế nào, thể thế nào hả? Trơ mắt em đánh ? Anh !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-228.html.]

Hai đều gì, chỉ thể thấy tiếng nức nở của Lục Thảo.

Châu Văn Thanh thấy biểu diễn thế là đủ , đang định quăng Lục Thảo .

Không ngờ cô giành một bước mở miệng: "Văn Thanh, cưới em , tới nhà bọn em cầu hôn ."

"…" Châu Văn Thanh cào năm ngón tay tóc, với vẻ chán chường: "Cha em sẽ đồng ý ."

"Em cách khiến bọn họ đồng ý." Lục Thảo cắn răng.

Châu Văn Thanh nghi ngờ: "… Cách gì?"

Lục Thảo chậm rãi cởi cúc áo cổ của , bước từng bước gần .

Châu Văn Thanh sững sờ, miệng há ngơ ngác, da đầu tê rần lùi về : "Tiểu Thảo, em định gì?"

"Văn Thanh, em , chỉ cần hai chúng chuyện đó, em nhất định sẽ đồng ý gả em cho , đến khi chúng thể ở bên mãi mãi." Bản Lục Thảo thật cũng sợ, nhưng vì tình yêu của mà cô cố lấy dũng khí.

Châu Văn Thanh vẫn lùi về như cũ.

Mái tóc của Lục Thảo rối tung, làn da cũng trắng, n.g.ự.c lộ khiến Châu Văn Thanh chỉ mà còn sợ đến mức hồn bay phách lạc, sắc mặt trắng bệch.

"Tiểu Thảo, em đừng như , em lời , mặc áo , với em, tuyệt đối khả năng chuyện như ." Châu Văn Thanh từ chối một cách vô cùng kiên định, nhưng giọng điệu sợ hãi đến mức năng lộn xộn.

"Văn Thanh, cần để ý đến cảm giác của em, em sợ, gì em cũng hết." Lục Thảo cắn môi, cúi đầu, bộ dáng thẹn thùng: "Dù sớm muộn gì hai chúng cũng sẽ kết hôn mà."

"Vậy cũng , kết hôn tuyệt đối khả năng loại chuyện ." Châu Văn Thanh còn lùi từng bước về phía , gấp đến mức mặt đỏ gay: "Sao em thể nghĩ về như ? Anh tưởng em là tri kỷ của , ngờ em coi thành loại như thế, em tự bảo trọng, hôm nay hai chúng hãy chia tay !"

Châu Văn Thanh bước nhanh , cuối cùng thậm chí là bỏ chạy.

Lục Thảo bóng lưng rời của Châu Văn Thanh cũng hề tức giận, ngược còn cảm động.

Không ngờ cô chủ động dâng đến cửa mà cũng cần, chỉ sợ hỏng danh tiếng của cô .

Lục Thảo siết chặt nắm tay, cô nhất định gả cho Châu Văn Thanh.

Chỉ dựa phần tâm ý của cô .

Hôm nay Lục Giai Giai mang ít đồ từ trong bãi rác cho nên cầm theo gì cả mà chỉ đeo một cái túi, đồ nặng đều do Lục Ái Quốc mang.

Lục Ái Quốc gà rừng và thỏ rừng trong gùi, nghĩ đến đứa em trai thứ ba của thật bản lĩnh, thể tìm mang nhiều đồ như về nhà.

Loading...