Lục Giai Giai liếc Tiết Ngạn đang giường bệnh, sang ba mới bước . Cô nuốt nước miếng, lí nhí:
"Con… con thấy Tiết Ngạn nóng quá, sợ ngủ thoải mái, nên định mang chăn phơi nắng."
Tiết Ngạn mặt mày đàng hoàng, theo:
"Là nhờ cô mang chăn phơi đấy ạ."
Người thanh niên giường bên cạnh vẫn giả vờ ngủ:
"…"
Cha Lục sa sầm mặt, quát:
"Tuổi còn trẻ thì đừng bày bạ. Còn mau qua đây!"
"Vâng." Lục Giai Giai ngoan ngoãn bước gần, nhỏ giọng giải thích:
"Anh Tiết Ngạn là ân nhân cứu mạng của con, chút việc con giúp …"
Cha Lục hắng giọng, nghiêm nghị:
"Đứng yên đó, ngoan ngoãn chờ. Lát nữa cha đưa về."
Lục Giai Giai lời, gật đầu.
Viên cảnh sát lên tiếng biểu dương:
"Đồng chí Tiết Ngạn, cảm ơn góp sức cho Tổ quốc. Hiện tại thể xuất viện. Đợi sức khỏe định, trong thôn sẽ cho tới đón."
Tiết Ngạn đáp rõ ràng:
" xin theo sự sắp xếp của tổ chức."
Cha Lục cũng thuận miệng khen ngợi vài câu, đó đạp xe chở Lục Giai Giai về. Trên đường, ông trầm giọng:
"Nghe Tiết Ngạn lập công lớn, giảm thiệt hại ít. Trên còn bảo chỉ gỡ mũ, mà còn trao huân chương."
Vân Vũ
Lục Giai Giai xong, tim đập rộn ràng:
"Thế thì nhà họ Tiết cũng tiếng trong thôn, thể hòa nhập ."
Cô vốn cảm nhận rõ sự xa cách, dè chừng của dân làng đối với nhà họ Tiết. Giờ thấy công nhận, trong lòng cô nở nụ , thầm nghĩ: Tiết Ngạn chắc chắn sẽ càng ngày càng .
Cha Lục gật gù, nét mặt nặng nề. Tuyển một đứa con rể như thế, ông cũng chẳng rõ là phúc là họa. Thôi thì sớm tính toán, dành dụm nhiều của cải cho con gái. Có tiền thì còn chỗ dựa, cùng lắm hợp thì đổi khác, đàn ông lấy con gái ông ít.
Buổi chiều, Lục Nghiệp Quốc lái máy kéo lên thị trấn đón Tiết Ngạn, tiện thể đưa Lục Thảo về.
Vừa trông thấy Tiết Ngạn, Lục Thảo lập tức co rúm như chim cút, rõ ràng ở đây đông sẽ tay, nhưng trong lòng vẫn sợ hãi tên điên .
Tiết Ngạn trở về, lập tức khiến cả thôn chú ý. Ai cũng vết băng quấn chặt tay , lúc mới tin lời đồn: thật sự là hùng của thị trấn. Nghe chỉ gỡ mũ, mà còn biểu dương thị trấn.
Trong lòng bác gái cả Lục thở dài. Nếu như bà đem con cá tặng , mà dứt khoát gả con gái cho Tiết Ngạn, bao.
Lục Thảo chịu đòn hai ngày, gầy rộc cả . Mặt mày vẫn còn sưng húp, vết bầm xanh tím kịp tan, trông chẳng khác gì ma quỷ.
Chị dâu cả liếc Lục Giai Giai, sang em chồng, trong lòng chấn động. Cái danh "phúc tinh" ngày còn vang dội, giờ đây chỉ còn khiến sợ tránh xa.
Trước mỗi nhắc tới Lục Thảo, mấy bà thím trong thôn còn bảo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-248.html.]
"Đấy là bé Phúc, cưới về chắc chắn vượng nhà."
Còn bây giờ thì đổi giọng:
"Không lấy , lấy . Phúc phần đủ mà cưới bé Phúc thì chỉ tan cửa nát nhà."
Tin đồn cứ thế lan rộng, dọa chẳng còn dám nghĩ tới chuyện mai mối cho cô nữa.
Mà nghĩ cũng lạ, nhà họ Trương vốn yên bao. Thế mà khi ý định hỏi cưới Lục Thảo, con trai nhà liền thương ở chân.
Nghĩ kỹ hơn, chính dường như cũng từng gặp nhiều chuyện may. Phúc phần của nhà họ Trương còn chẳng trấn nổi, huống chi là bọn họ.
Lục Giai Giai mấy lời đồn mà ngẩn cả . Ngay cả chuyện con ch.ó mất tích trong nhà cũng đổ cho Lục Thảo, đúng là oan hồn chỗ kêu.
…
Trong thôn, mỗi nhà đều chuyện phiền muộn riêng. Danh "phúc tinh" của Lục Thảo mất, nhưng giờ thành cái họa ai cũng né tránh.
Có điều Lục Giai Giai chẳng rảnh bận tâm. Lúc nãy cô giả bộ ngoài đón Lục Thảo, kỳ thực là xem tình hình Tiết Ngạn. Thấy sắc mặt , gì nghiêm trọng, cô liền yên tâm về nhà, tiếp tục hầm canh gà.
Vừa đặt chân cửa, Chuyên Đầu ba tuổi ôm chặt lấy chân cô, miệng ngậm ngón tay, nước dãi chảy , lắp bắp:
"Cô út, chua."
"Sao chua thế ?" Lục Giai Giai thụp xuống, thấy trong tay thằng bé dính đầy thứ đen sì như mực, đưa tay cầm thử mới là ô mai.
"…"
Cô nhớ mấy hôm cùng Tiết Ngạn đồng nhặt một ít ô mai, hứng chí đem về rang trong chảo, kết quả là hỏng hết.
Mẹ Lục bên liếc một cái, thở dài:
"Nếu cứ kiểu của con thì sợ chỉ đem than thôi."
Lục Giai Giai cứng họng: "…"
Bây giờ than đắt, mà đem ô mai kiểu đó chẳng khác nào tốn kém hơn cả mua thịt. Thôi thì bỏ, cứ đem phơi khô nắng cho xong.
"Không ăn . Đi nào, cô út dẫn cháu uống canh gà." Lục Giai Giai quăng quả ô mai góc tường.
Chuyên Đầu nhăn mày, chắc vì còn nhỏ nên nước dãi cứ chảy .
Thấy , Lục Giai Giai vội rót nửa bát canh gà, dặn Trương Thục Vân:
"Chị hai cho thằng bé uống từ từ thôi, kẻo nóng bỏng."
Trương Thục Vân em chồng mà sống mũi cay cay, trong lòng cảm động vô cùng. Bên nhà Lục Thảo, chị dâu cả cũng chỉ lặng lẽ ngưỡng mộ, thậm chí đỏ cả mắt.
Trong thôn , thử hỏi em chồng nào thương cháu như Lục Giai Giai? Đồ ăn ngon cũng sẵn lòng nhường cho cháu gái, cháu trai. Vì cô mà cuộc sống của cả nhà như nâng lên, thậm chí so với nhiều ở thành phố còn kém.
Lục Giai Giai cầm đũa gỡ miếng thịt gà chắc nịch, nghĩ cách mang bát canh cho Tiết Ngạn mà ai . Ngẩng đầu lên, thấy Trương Thục Vân vẫn với đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt cảm động nên lời.
…
Lục Thảo khi về nhà, thể còn yếu mà vẫn lén chuồn ngoài.
Bác gái cả thấy, cũng nửa lời. Bà rõ Lục Thảo tìm Châu Văn Thanh. Trong lòng bà bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện sớm ngày để Châu Văn Thanh sang cầu hôn.
Mùa gặt xong, tiết trời bắt đầu trở lạnh. Hai ngày nay Châu Văn Thanh còn cho heo ăn mà theo đồng công điểm. Một ngày cũng vất vả lắm mới ba điểm, miễn cưỡng lo cái bụng.