"Đại Nha, nhà chị dâu bà xảy chuyện kìa, còn Lục Thảo về ? Con gái bà ầm lên, bà xem ?" Giọng của bà càng lúc càng nhỏ.
Mẹ Lục thật sự thấy phiền chết, há miệng chửi nhưng sợ kinh động tới mấy cái thứ lòng đen tối sẽ thêm mắm thêm muối , cố tình chia rẽ quan hệ của hai nhà.
Bà chằm chằm đàn bà: "Lát nữa qua xem!"
Người đàn bà xoa tay, lúng túng rời .
Mẹ Lục nghiến răng nghiến lợi, thì nhà bên truyền tới tiếng nổi giận đùng đùng của bác gái cả Lục.
Mẹ Lục thật sự thấy phiền muộn, ngày nào Lục Thảo cũng gây nhiều chuyện như thế, vấn đề gì cứ trực tiếp đuổi đánh là , còn ở đó mà cãi nữa.
Cái thứ hổ chỉ chửi mồm thì tác dụng gì, đau ngứa, vẫn còn dám.
Lục Giai Giai khỏi phòng, hai đánh thức khiến bây giờ cô ngủ nổi nữa, cô chủ động hỏi Lục: "Mẹ, thế ạ?"
Mẹ Lục há miệng định giải thích, kết quả đàn bà đó vòng về, bà tiếp: "Đại Nha, quên với bà." Vừa bà Lục dọa sợ nên hoang mang quên mất.
"Lần Lục Thảo về nhà đẻ ở nhưng phòng cả đồng ý, cô ầm lên, kéo theo cả Giai Giai nhà các bà đấy, Giai Giai thể về nhà ở thì tại cô thể về nhà ở? Khóc cũng thảm thiết lắm, còn chửi trai chị dâu lương tâm, so với con trai con dâu của nhà các bà."
Lục Giai Giai: "…"
Trương Thục Vân và Trịnh Tú Liên khỏi phòng mang vẻ mặt ngơ ngác, bọn họ bằng lòng cho Lục Giai Giai về nhà ở thì liên quan gì đến Lục Thảo?
Lục Thảo chỉ thấy bọn họ thương em chồng chứ thấy em chồng bao nhiêu việc cho bọn họ.
Thật đúng là cái đều chiếm, cái nào thì quan tâm.
Người đàn bà đó xong chạy vụt mất.
Trương Thục Vân hỏi: "Mẹ, liên lụy đến nhà chúng , chúng cũng xem ?"
"Cái thứ hổ, lòng độc ác Lục Thảo điên ? Con gái tao về đây thì liên quan quái gì đến nó, bà cho nó mặt!" Mẹ Lục sang nhà bên cạnh, dọc đường nổi giận đùng đùng xắn ống tay áo lên.
Trịnh Tú Liên và Trương Thục Vân vội vàng theo.
Lục Giai Giai cũng nổi giận, chạy bước nhỏ theo Lục.
Bốn còn cửa thì giọng vô của Lục Thảo truyền : "Tại Lục Giai Giai về nhà đẻ ở , thím hai với chị dâu đều vui, còn con về thì các thế chịu thế đồng ý, vì con lớn lên khó coi hơn cô một chút thôi ? Lòng các bằng sắt ? Mẹ, con cũng là con ruột của , nhẫn tâm như ."
Chị dâu cả nhịn mà : "Sao thể giống ? Cô thể so với Giai Giai ?"
"Tại thể so với Lục Giai Giai hả? Đều cùng chị dâu, chị thể so với chị dâu của Lục Giai Giai, chị dâu của Lục Giai Giai chỉ nấu cơm cho cô mà còn giặt quần áo cho cô , còn chị thì , chị chỉ giúp giặt quần áo mấy ."
Lục Thảo bức bối : " về nhà đẻ ở thì ? Cũng phòng, về ở căn phòng ban đầu của là chứ gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-355.html.]
"Còn nữa, thanh niên trí thức nhà khác kết hôn đều ở nhà vợ, tại thể về nhà đẻ ở, hơn nữa, Lục Giai Giai gả cho trong thôn còn thể về nhà ở, càng thể về nhà ở."
Chị dâu cả: "…"
Mẹ Lục tức chỗ xả, lập tức đẩy cửa .
Lục Thảo đang nhà với vẻ đau buồn thì đột nhiên tóc túm từ phía .
Mẹ Lục vả thẳng một phát, đó đá một cước, Lục Thảo trực tiếp đánh ngã xuống đất, kịp phản ứng gì.
Lục Giai Giai cũng ngờ ruột trực tiếp tay, cô chớp mắt.
Vân Vũ
Mẹ Lục đánh đòn phủ đầu, ánh mắt hung dữ: "Chị cả, vẫn luôn kính trọng chị, nhưng con gái mà chị nuôi cứ cắn chặt lấy Giai Giai nhà chúng là hả? Nhà chúng chỗ nào với các chị , khiến các chị gọi tới gọi lui ở cả cái thôn , con gái về nhà ở thì hả? Cả nhà chúng đồng ý đấy!"
"Đừng là cho con gái về nhà ở, cho dù nó giường một cái gì cả thì bà đây cũng bằng lòng hầu hạ, đến phiên các nhăng cuội!"
Mẹ Lục trực tiếp chửi xa xả.
Vốn dĩ con gái bà về nhà đẻ chịu thị phi , thậm chí còn cố tình châm ngòi khiêu khích, nhưng khó ngăn nổi giai đoạn bà chuẩn sẵn sàng hết tất cả, để khác bới móc khuyết điểm gì.
Hay lắm, bây giờ khác moi gì, còn quan hệ m.á.u mủ bắt đầu soi mói, cứ đòi giẫm lên mặt con gái bà .
Chỉ cái tên xa Lục Thảo , khác nhắc đến chuyện đều sẽ nhắc đến Lục Giai Giai nhà bọn họ.
Trương Thục Vân cũng phụ họa: " đó, chúng cam tâm tình nguyện, đồng ý cho em gái chúng về nhà ở, bác gái, Lục Thảo nhà các bác ở trong thôn rêu rao chuyện của em gái , cô về nhà đẻ ở thì liên quan gì đến em gái chúng ."
Trịnh Tú Liên thấp giọng : "Bác gái, bác vẫn nên quản lý con gái cho , chuyện nhà thì tự giải quyết, kéo lên khác là ."
"…" Lục Giai Giai .
Lời để bọn họ hết cả , cô vẫn nên ngậm miệng thì hơn.
"Cái , cái …" Bác gái cả Lục suýt chút nữa hôn mê.
Con dâu cả vội vàng lên đỡ: "Mẹ!"
Mẹ Lục ngược chẳng phản ứng gì cả, quen , liên quan quái gì đến ?
Theo bà thấy, tới nào thì đánh đó, như còn thể đến phiên Lục Thảo ở đây giở trò ngang ngược ?
"Thím hai!" Lục Thảo sợ Lục, cô bò dậy dịch sang một bên, ôm gương mặt sưng vù của : "Cháu chỉ về nhà đẻ ở, thím hai khó tránh khỏi quản quá nhiều đấy."
"Vậy mày nhắc đến Giai Giai nhà bọn tao gì? Mày về nhà đẻ mày ở, mày la lối ầm lên đều hết nhưng lấy con gái tao ví dụ gì? Có ngày thường bà đây quá nể mặt mày đúng ?" Mẹ Lục hai lời vả cô thêm một cái nữa.
Lục Thảo ôm hai bên mặt gào , ánh mắt cô về phía Lục Giai Giai ở phía xa.