Thập Niên: Nữ Phụ Cầm Kịch Bản Pháo Hôi - Chương 440
Cập nhật lúc: 2025-09-01 15:11:26
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giành ăn như thế cũng giống ai, Lục Giai Giai dừng …
Ừm… quả thật giống một .
Cách ngày Tiết Ngạn lên công xã nhập hộ khẩu, đứa nhỏ Tiết Thừa Thụy cũng thành phận.
Lục Giai Giai liên tiếp giường bảy, tám ngày, thời tiết nóng, tóc cũng gần bết với , cô thể chịu nổi nữa, chọn gội đầu giữa trưa nóng nhất.
Cha Tiết , Tiết Ngạn ở nhà, trong thời gian Lục Giai Giai cũng hề khỏi cửa, nhiễm gió, khi cô gội đầu đặc biệt tìm mấy cái khăn bông, thể lau khô tóc nhanh nhất thể.
Cô nuôi dưỡng , đẻ nhanh, mấy ngày hồi phục tồi, cúi nhanh chóng gội xong đầu, lúc mới thở phào một .
Cô vốn tắm nhưng Lục cho cô tắm nửa tháng nữa.
Tiết Ngạn vẫn luôn ở bên cạnh , đợi Lục Giai Giai gội xong đầu đưa khăn bông qua, sợ cô lau khô nên dứt khoát tự tay.
Lục Giai Giai lau khô tóc, sờ mái tóc suôn mượt của , lúc mới cảm thấy sống .
Vân Vũ
Bạn nhỏ Tiết Thừa Thụy giường a a hai tiếng, Lục Giai Giai qua mà cầm lược định chải tóc, bớt cho Bạch Đoàn cảm thấy lạnh.
Bạch Đoàn đạp chân nhỏ, há miệng định .
Tiết Ngạn: "…"
Anh duỗi tay bế đứa trẻ lên, đứa nhỏ tiếp tục .
Tiết Ngạn cũng chiều nó, ngược dỗ thì dỗ, là vấn đề của Bạch Đoàn.
Khóc mệt thì ngủ, ngủ sẽ thả trong nôi, liền mạch lưu loát.
Lục Giai Giai lau xong tóc lên giường, thuận tay cầm một quyển sách lịch sử lên .
Tiết Ngạn sải cặp chân dài bước tới.
Lục Giai Giai giày, mùa hè nóng nên dứt khoát mặc một chiếc quần ngủ mỏng, độ dài chỉ đến cẳng chân.
Tiết Ngạn giơ tay nhéo mắt cá chân trắng trẻo của Lục Giai Giai: "Anh xem còn sưng ."
Lúc Lục Giai Giai mang thai chân sưng lên, nhưng khi đẻ xong cũng bắt đầu cải thiện, bây giờ cơ bản hơn .
Lục Giai Giai cảm thấy ngứa, cô rụt chân: "Không ."
Chân cô dùng sức, rụt về, Lục Giai Giai dời tầm khỏi sách, thấy Tiết Ngạn đang thẳng cô.
…
"…" Mặt Lục Giai Giai đỏ bừng: "Vẫn ở cữ xong mà."
"Hôn một cái." Tiết Ngạn nhanh chóng cầm tay Lục Giai Giai, dùng sức ném sách lên giường.
Trên nóng đến dọa , lúc hôn mạnh vội, Lục Giai Giai chê đau, vùng vẫy, ngón tay đè xuống.
Tiết Ngạn cường thế đan năm ngón tay ngón tay cô, ngón tay của cô gần như còn sức lực, nhưng gân xanh cánh tay của đối phương nổi lên.
Bạch Đoàn từng chút một lớn lên thành cục bông trắng muốt chân chính, đôi mắt đảo tròn như hạt nho đen, gương mặt nhỏ trắng trẻo phồng lên, bàn tay nhỏ nắm , thấy Lục Giai Giai là .
Ngày nào Lục Giai Giai cũng chơi với nó, đôi khi chơi với nó, nó còn dẩu môi tủi .
Đặc biệt là khi Tiết Ngạn về, bế nó, nó chỉ cần ngửi thấy mùi là bĩu môi, đầu khắp nơi tìm Lục Giai Giai.
Không tìm thì , còn to.
Tiết Ngạn bộ tịch dỗ dành, vỗ đung đưa, đợi Bạch Đoàn mệt thả trong nôi.
Lục Giai Giai ăn cơm xong về phòng, thấy Bạch Đoàn ngủ, cô bảo: "Anh ăn cơm , để em trông con là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-440.html.]
"Nó mới tè, lát nữa , em cứ vỗ nó là , cần bế nó ."
"…"
Lục Giai Giai ăn cơm no xong, cô sợ đánh thức Bạch Đoàn nên rón rén nhẹ nhàng lên giường.
Cô cầm quạt phe phẩy, ở cữ xong đúng là sảng khoái thật, cũng cần nhịn nóng ngủ nữa.
"Ưm ưm." Bạch Đoàn tỉnh từ khi nào, mắt xung quanh.
vì tuổi còn nhỏ nên bé chỉ thể rõ ở cách gần.
"Có đói ?" Lục Giai Giai gần bé và hỏi.
Bạch Đoàn thấy tiếng của Lục Giai Giai, mím môi lộ vẻ mặt định .
Cô vội vàng bế đứa trẻ lên, Bạch Đoàn b.ú sữa như lang thôn hổ yết, ăn no thì ưm ưm trong lòng Lục Giai Giai, ngoan ngoãn như nắm cơm khiến yêu thích.
Bên Lục Kính Quốc cũng thái bình cho lắm, hai chiến hữu thương, qua xem thế nào.
"Đoàn trưởng." Trên trán Phương Cương mảnh đạn xẹt qua, đang tiếp tục quan sát, thấy Lục Kính Quốc qua, giường bệnh thở dốc.
Lục Kính quốc hỏi: "Tình hình thế nào?"
"Vẫn cần quan sát tiếp."
Phương Cương giường, với vẻ vô lực: "Sinh tử do mệnh."
Lục Kính Quốc nhíu mày: "Cái gì mà sinh tử do mệnh, ở đây yên tâm chữa trị ."
Phương Cương thở một : "Đoàn trưởng, còn thể sống tiếp , một chuyện cầu xin ."
Lục Kính Quốc gì, dừng một lúc: "Chỉ cần là vì tổ quốc, tổn hại nhân quyền của thì đều thể ."
Phương Cương sững sờ, hé miệng: "Lỡ như gắng gượng , gửi gắm nhà cho đoàn trưởng, còn em gái nữa, con bé vẫn luôn ái mộ đoàn trưởng, nếu đoàn trưởng để ý, thể lấy con bé ?"
Trong bộ đội cũng giai thoại như thế, lấy em gái của chiến hữu quá cố, chăm sóc nhà của chiến hữu.
"Anh gửi cho nuôi, còn lấy em gái , nuôi cô cả đời ?" Lục Kính Quốc cảm thấy nực : "Bọn họ khó khăn thì thể chăm sóc một chút, nhưng cũng , về phần kết hôn, nhất định lấy thích."
"Đồng chí Phương, nhớ cho kỹ, tới đây để bảo vệ quốc gia chứ tòng quân cho Lục Kính Quốc , nợ ."
Sắc mặt Phương Cương đỏ lên, Lục Kính Quốc về phía Ngô Việt: "Cậu qua chăm sóc , thăm những khác."
Qua hai tiếng, Lục Kính Quốc và Ngô Việt trở về lều trại.
Ngô Việt gần: " lúc về bộ đội, nhân viên bên kiểm tra thư vẻ mặt cứ thần bí như thế? Vừa ngóng, mà là em gái của trúng ."
"Liên quan quái gì đến ?" Lục Kính Quốc đầu, giọng thấp lạnh lùng: "Phương Cương cũng thương vì cứu , chỉ một câu gửi cả nhà cho chăm sóc, ha, cũng thằng ngu!"
…
Bạch Đoàn đầy tháng, trong nhà bày hai bàn, chỉ nhà họ Lục và nhà họ Tiết tới ăn cơm.
Mẹ Lục bế Bạch Đoàn, đứa bé lớn lên trắng mềm, đôi mắt đảo quanh : "Nhìn Thừa Thụy nhà chúng xem, lớn lên giống Giai Giai nhà chúng bao nhiêu."
Bạch Đoàn a a thành tiếng.
Cha Tiết bế cháu, tình thương cách thế hệ, bây giờ mà ông thích nhất chính là cháu trai lớn, bế nỡ buông tay.
Lý Phân thấy cũng thích, hai hôm cơ thể cô thoải mái, bệnh viện khám, ngờ mang thai ba tháng .
Cô nhỏ giọng bảo Lục Kính Quốc: "Em sinh một đứa xinh như Bạch Đoàn."
Lục Nghiệp Quốc gãi đầu: "Thế… thế chỉ sợ khó lắm, em xem, em gái lớn lên bao nhiêu, Tiết Ngạn lớn lên cũng kém cho nên mới sinh một đứa bé như Bạch Đoàn, nhưng hai chúng bằng hai bọn họ…"