Trịnh Tú Liên dừng : "Đừng nghĩ nhiều như thế, nhà chúng tiền dư."
" nhà bác gái cả cũng giống như nhà chúng ? Cùng lắm nhà chúng cũng bớt ăn bớt dùng một chút."
Lục thư cúi thấp đầu: "Từ khi chị Tiểu Hoa mua tài liệu mới, thành tích học tập lên nhiều, nhiều kiến thức mà bọn con đều , cho dù mượn để chép cũng chép lâu, hơn nữa cũng ngày nào cũng thời gian cho bọn con chép tài liệu."
Trịnh Tú Liên im lặng chẳng gì.
Lục Hảo ngẩng đầu liếc mắt Lục Thư lắc đầu.
Lục Thư chỉ thể ngậm miệng .
Gần đây cô bé phát hiện điểm khác biệt giữa phòng cả và bọn họ, bác gái cả chỉ bằng lòng mua tài liệu cho đám chị Tiểu Hoa, mà còn mua quần áo nữa.
Cô gái nhỏ ở độ tuổi đều thích cái , chẳng qua vì hiểu chuyện nên chẳng gì cả, nhưng khi thấy trong mắt vẫn là vẻ ngưỡng mộ.
Buổi tối, Trịnh Tú Liên ngủ , hôm nay Lục Cương Quốc từ thị trấn về, thấp giọng : "Tú Liên, chúng quá mức cẩn trọng ? Tiết Ngạn là thế nào, và em gái kết hôn bốn năm, chuyện gì cũng đều thành thạo chắc chắn, em tư cũng nhiều chủ ý, em gái thì , cố gắng giúp đỡ chúng , chuyện gì cũng đều cho chúng ."
"Còn cả nữa, là thế nào em còn rõ ? Ba bọn họ cùng kiếm nhiều tiền thì chúng đều tin, trải sẵn đường phẳng cho chúng mà vẫn còn do dự quyết…"
Trong lòng Lục Cương Quốc một loại trực giác, bọn họ bỏ lỡ cơ hội phát tài.
Trịnh Tú Liên nhắm mắt, đôi mày của cô nhíu chặt , nhưng nhanh giãn : "Làm , Cương Quốc, ngày mai chúng tìm , đợi trở về theo bọn họ !"
…
Cuối cùng Tiết Ngạn cũng tìm một căn nhà .
Tuy rằng thủ đô nhưng cũng trải qua một trận d.a.o động, từ nông thôn về thành phố, nhà cũng trả về nhưng nhà đều qua đời cả .
Còn ít bán để sống yên phận.
Lục Giai Giai đặc biệt tìm thời gian rảnh theo Tiết Ngạn qua đó xem, đường , bàn bạc với cô: "Anh cũng tìm một nhà trẻ cho Bạch Đoàn , thiết trong đều tồi, thứ mà giáo viên dạy cũng đầy đủ."
"Tiền của chúng đủ ?" Lục Giai Giai nhỏ giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-560.html.]
"Đủ." Tiết Ngạn gần cô: "Lần buôn bán kiếm sáu nghìn đồng, lấy một phần tiền tích góp , đại khái thể mua căn nhà ."
Ngoài miệng Tiết Ngạn vẫn luôn là nhà, Lục Giai Giai còn tưởng chỉ tương tự với lúc ở nông thôn thôi, ngờ là một căn nhà lầu nhỏ.
Giọng của cô run lên: "Cái … cái thể ở ?"
"Nơi thể mua bán hợp pháp." Tiết Ngạn đẩy cửa trong, Bạch Đoàn thấy mà thích thú: "Mẹ, con ở bên ."
Bàn tay nhỏ của bé chỉ lên tầng hai.
Bây giờ vẫn còn là nhà của khác, Lục Giai Giai tiện mở miệng.
"Em ở ?" Tiết Ngạn để ý đến Bạch Đoàn mà thấp giọng hỏi Lục Giai Giai.
"…" Hai cha con nhà , cô đẩy mặt : "Mua ."
Chủ nhân biệt thự vẫn tới, Lục Giai Giai đầu xung quanh.
Trong sân vườn hoang vu, chỗ thậm chí còn dấu vết đập phá, cô cúi định cẩn thận.
"Bồn hoa đó là ông nhà đích , nhưng mấy đập vỡ nó."
Giọng oán hận, phần lớn chính là hồi ức và thương cảm.
Vân Vũ
Lục Giai Giai , thấy một bà cụ tóc bạc phơ.
Lưng bà còng xuống, dáng gầy yếu, thoạt sáu, bảy mươi tuổi .
Bà cụ đến bên cạnh Lục Giai Giai: "Đáng tiếc nó còn nữa, tất cả đều còn nữa."
"Bà là bán căn nhà ?" Lục Giai Giai cẩn thận hỏi.
Bà cụ gật đầu.
Bà gương mặt nhỏ của cô, khóe mắt liếc qua Bạch Đoàn và Tiết Ngạn: "Nếu các cô thích, thật lòng mua thì thể giới thiệu cho các cô."
Bà cụ dẫn cả gia đình biệt thự, tuy rằng bên trong dấu vết đập phá nhưng quét dọn sạch sẽ.