Lục Giai Giai bước qua thử thăm dò, nghĩ đến trải nghiệm của Lục Thảo, xung quanh nên cô quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Cô tìm đúng động mạnh, cầm cái xẻng đ.â.m cổ con heo rừng.
Da của heo rừng vốn dày, Tiết Ngạn cầm con d.a.o sắc bén, sức lớn mới đ.â.m , mà cái xẻng Lục Giai Giai cầm trong tay cùng lắm chỉ thể xúc cỏ, sức nhỏ, ngay cả tay còn cứa đứt thì thôi, hơn nữa còn đ.â.m chéo nên sức càng giảm hơn nửa.
Kết quả một xẻng đ.â.m xuống chỉ cạo rụng một lớp da nhỏ của heo rừng.
Cùng lúc đó, động tác của cô cũng kinh động heo rừng, kêu hai tiếng "gừ gừ" nhỏ bé.
"…" Lục Giai Giai sợ thót tim.
Cô lập tức hiểu nếu thể g.i.ế.c c.h.ế.t ngay trong một đòn thì tuyệt đối thể tay tiếp nữa, bằng nếu heo rừng vì đau tỉnh thì đầu tiên c.h.ế.t chính là cô.
Lục Giai Giai liếc mắt cái xẻng nhỏ trong tay: "…"
Làm bây giờ?
Cô hoảng loạn, điều nghĩa hôm nay cô nhất định gọi tới đây.
nhà họ Lục thấy một màn mặt sẽ nghĩ thế nào.
Liệu bọn họ cảm thấy cô là quái vật ? Liệu cha Lục và Lục nghi ngờ phận của cô ?
Cộng thêm sự việc xảy ngày hôm nay, cô và nguyên chủ quá nhiều sự khác biệt, hoặc bọn họ sớm nghi ngờ , chỉ là vẫn luôn đợi thời cơ mà thôi.
Ngay khi những phỏng đoán mà cô bao giờ nghĩ tới đặt mặt cô, trong lòng Lục Giai Giai khó chịu vô cùng.
Ngay đúng lúc , cách đó xa truyền tới tiếng kêu rên.
"Á…" Đại Sơn bệt m.ô.n.g xuống đất, Lục Giai Giai và con heo rừng ở cách đó xa với vẻ mặt sợ hãi.
Vì trời nóng nên gương mặt trắng nõn của Lục Giai Giai phiếm hồng, đôi mắt to trừng to, đôi môi đỏ mím , mà con heo rừng ở bên cạnh cô cao thô, bộ dáng hung thần ác sát, tổ hợp trông đáng sợ như ?
"Cô út, cô chạy mau !" Đại Sơn nhũn chân bò dậy khỏi mặt đất, hô với Lục Giai Giai.
Chạy?
Chạy kiểu gì giờ?
Chạy mười mét cô thành xiên thịt .
Lục Giai Giai cắn chặt răng, chuyện đến nước cũng chỉ thể xem ý trời thôi, cô với Đại Sơn: "Cháu tìm bà nội, chỉ lén với một bà thôi, cô gặp chuyện giống y chang Lục Thảo , heo rừng ở đây bất động , cháu mau kêu bà tìm cầm d.a.o đến đây g.i.ế.c heo rừng."
Đại Sơn dám nhúc nhích: "Cô út…"
Lục Giai Giai hô lên: "Đi mau, nhớ chỉ với một bà nội cháu thôi, với khác."
Đại Sơn do dự một lúc lăn bò chạy .
Lục Giai Giai bóng lưng của Đại Sơn biến mất trong tầm , đập c.h.ế.t hai con thỏ còn với tâm trạng phức tạp, đó đựng chúng trong cái gùi lưng .
Vân Vũ
Không quá sợ hãi sự việc sắp xảy mà cô mới cất đồ xong, mu bàn tay thấm nước mắt.
Lục Giai Giai lau nước mắt, thầm nghĩ còn bằng c.h.ế.t luôn trong đụng xe đó, như cũng cần cả ngày thấp thỏm bất an vì chiếm sự nuông chiều của khác.
Lục Giai Giai càng nghĩ càng đau lòng, cô trực tiếp xuống đất, nước mắt rơi như hạt châu đứt sợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-91.html.]
Cô hề chút nào nhưng thể khống chế , chớp mắt, nước mắt rơi xuống.
Khi Tiết Ngạn cầm liềm chạy tới thì Lục Giai Giai đang cúi gục cái đầu nhỏ, hai tay ôm chân , đuôi mắt đỏ hoe, giống như một con mèo nhỏ xinh ướt bộ lông, đáng thương cần.
Trái tim của Tiết Ngạn bất chợt giống như bóp chặt, hít thở cũng trở nên khó khăn, nhấc đôi chân dài bước tới.
Bên tai truyền tới tiếng đường, Lục Giai Giai ngẩng đầu lên với vẻ dè dặt, ngờ thấy Tiết Ngạn.
Cô trừng to mắt, lập tức dậy, tay vội lau nước mắt, trong lòng thấp thỏm, lỡ như Tiết Ngạn phát hiện bí mật của cô thì ?
"Đừng nhúc nhích!" Tiết Ngạn nhíu chặt mày với cô, chỉ sợ cô kinh động tới con heo rừng bên cạnh.
Lục Giai Giai lập tức dám nhúc nhích, cô ngẩng đầu lên, Tiết Ngạn càng ngày càng gần.
Vừa đợi đến bên cạnh , cô vội duỗi tay túm áo theo bản năng.
Tiết Ngạn cứu cô quá nhiều , cho nên bây giờ mỗi xuất hiện đều thể mang tới cảm giác an vô cùng cho cô.
Tiết Ngạn duỗi tay đặt lên lưng Lục Giai Giai, liếc mắt con heo rừng.
Lục Giai Giai giành giải thích: "Em tới đây gặt cỏ heo, cũng con heo rừng nữa? Cứ ở đây bất động?"
Tiết Ngạn liếc mắt Lục Giai Giai đang vô cùng khẩn trương, chỉ bình tĩnh ừm một tiếng.
Lục Giai Giai ở bên quan sát cẩn thận vẻ mặt của Tiết Ngạn, thấy sắc mặt cũng xuất hiện vẻ khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô dám cách quá xa, chỉ sợ con heo rừng hồi phục lý trí sẽ lồng lộn lên.
Vì thế cô ngoan ngoãn trốn lưng Tiết Ngạn, thò cái đầu nhỏ .
"Trốn cái cây." Tiết Ngạn dùng tay ấn đấu Lục Giai Giai về.
Lục Giai Giai xoa thái dương ấn đỏ, dặn dò: "Vậy g.i.ế.c nó luôn trong một đấy nhé, tuyệt đối đừng để nó cơ hội phản ứng ."
"Ừm."
Lúc Lục Giai Giai mới yên tâm chạy trốn phía một cái cây gần đó.
Cái liềm tay Tiết Ngạn vô cùng sắc bén nhưng cong, cần một đao cắt đứt động mạch của con heo rừng.
Bởi vì heo rừng nhúc nhích, Tiết Ngạn tìm một vị trí , cơ bắp cánh tay căng lên, đôi mắt đen như mực càng lúc càng u ám, tay dùng sức, lưỡi liềm cứa thịt con heo rừng.
"Grào!" Con heo rừng đau đớn kêu gào một tiếng, nhảy dựng lên tại chỗ, Tiết Ngạn sớm sự chuẩn , lập tức tránh sang một bên.
Lần Tiết Ngạn chọn góc độ nên dính máu, Lục Giai Giai, che chắn cô.
Lục Giai Giai bám lên đầu vai , bên ngoài với vẻ tò mò.
Tiết Ngạn u ám : "Lần sợ nữa ?"
Lần thấy dính máu, đôi mắt còn tràn đầy vẻ sợ hãi!
Lục Giai Giai mở to đôi mắt ngấn nước, rụt cái đầu , nhỏ giọng đáp: "Lần cũng sợ nhưng ở đây ?"
Cô câu tính trêu chọc cỡ nào, nhưng cô chỉ đang thẳng thắn khen năng lực của mạnh mà thôi.
Cổ họng Tiết Ngạn lập tức như tắc, tiếng nào, đôi mắt chằm chằm Lục Giai Giai.