Vừa đến cổng, cô thấy một bóng dáng cao lớn trong bóng râm. Gương mặt tươi , cô chạy ngay qua.
Ba trai vội vàng theo, gần mới nhận đó là Tiết Ngạn.
Ba đồng loạt: "…"
"Đi thôi." Lục Giai Giai sóng vai bên Tiết Ngạn, :
"Mẹ em nấu ăn ngon lắm, thịt gà cũng là nấu đó."
"Ừ." Tiết Ngạn liếc mắt ba em theo sát phía , lười chẳng buồn thêm.
Suốt dọc đường gần như chỉ Lục Giai Giai .
Về đến nhà, mở cổng, hương thơm nức mũi lan từ sân.
Vân Vũ
Mẹ Lục thấy Tiết Ngạn, nhớ đến lời chồng dặn, bèn lấy trong bếp một cái chậu nhỏ, cho đó vài miếng thịt thỏ.
"Mẹ, vẫn còn một con ? Ăn hết thì phí lắm." Lục Giai Giai gắp thêm vài miếng thịt, bỏ chậu.
"…" Mẹ Lục liếc con gái xinh , sắc mặt tối , vội ôm chậu đưa cho Tiết Ngạn:
"Cậu Tiết, mau mang về nhà thưởng thức tay nghề của ."
Rõ ràng là đang đuổi khách. Tiết Ngạn mặt lạnh cúi đầu, đưa tay nhận lấy, khẽ "ừ" một tiếng rời .
Nửa tiếng , cha Lục xách về mấy cân thịt heo rừng.
Thời tiết nóng nực, thịt chẳng để lâu, thịt muối cũng giữ bao lâu, ông dứt khoát :
"Thịt ăn hết nhanh, đừng tiết kiệm."
Thịt thỏ bưng , Lục Giai Giai sốt ruột cắn ngay một miếng, vị cay nồng và thơm lan khắp môi răng.
Mẹ Lục bắt đầu chia thịt. Đám trẻ chằm chằm, ánh mắt đầy mong chờ nhưng ai dám động đũa khi bà cho phép.
Lục Giai Giai cũng ngoan ngoãn đặt đũa xuống.
"Mẹ, thịt thỏ ở ạ?" Mắt Lục Nghiệp Quốc gần như lồi .
là mấy ngày nay cuộc sống khá lên trông thấy.
Mẹ Lục lầm bầm:
"Còn chẳng nhờ em gái tụi bây . Lúc con heo rừng chạy xuống núi, nó đá c.h.ế.t hai con thỏ. Em gái bây thấy em vất vả gặt lúa, nên lén bỏ gùi mang về."
"Em gái…" Lục Cương Quốc bật , dùng mu bàn tay lau nước mắt.
Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc cũng đỏ hoe mắt:
"Anh với em. Không bản lĩnh cho em sống , còn để em lên núi bắt thỏ cho ăn."
Lục Giai Giai quá quen với cảnh , thậm chí còn phối hợp nhịp nhàng với Lục:
"Anh cả, hai, tư, miễn các ăn ngon là ."
Dù cô cũng chẳng thiệt thòi gì, chỉ là thêm một chút tình em mà thôi.
Không ngờ Lục Giai Giai mới xúc động một câu như , Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc cũng bật theo.
Lục Giai Giai: "..." Thôi, nhất là cô đừng thêm gì nữa.
Trương Thục Vân: "..."
Mẹ Lục hài lòng với phản ứng của mấy đứa con trai, bà tiếp lời:
"Chính tụi bây , một đứa em gái như chẳng là phúc của tụi bây ? Em gái công việc định, trời nóng thì mang nước đậu xanh mát lạnh cho tụi bây uống, chiều còn chạy lên núi đào rau dại. Thấy thỏ c.h.ế.t cũng sợ khác phát hiện nên lén giấu gùi, chỉ để tụi bây thêm miếng thịt. Sau mà tụi bây sống lương tâm, đồ ngon mà nghĩ đến em gái , thì ông trời sẽ phạt c.h.ế.t tụi bây!"
"Mẹ, con thấy hổ thẹn quá, để em gái chịu khổ !" – Lục Cương Quốc đ.ấ.m n.g.ự.c .
Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc cũng vội vàng lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-nu-phu-cam-kich-ban-phao-hoi/chuong-96.html.]
"Mẹ, yên tâm, trong tay bọn con đồ gì ngon cũng sẽ nghĩ đến em gái ."
lúc , Lục Viên ló cái đầu nhỏ , giọng non nớt :
"Cô út lắm, đợi cháu lớn ngày nào cũng sẽ mua thịt gà với thịt thỏ cho cô út ăn."
Lục Giai Giai: "..."
Đây là thứ ba Lục Viên nhanh miệng .
Mẹ Lục càng hài lòng với cô cháu gái hiểu chuyện lấy lòng, bà vui vẻ gắp thêm một miếng thịt cho nó:
"Nói lắm, đây là phần thưởng bà nội cho cháu."
Lục Viên lộ mấy cái răng sữa trắng nhỏ:
"Cảm ơn bà nội ạ."
Những đứa trẻ khác cũng vài câu nịnh nọt, nhưng kịp mở miệng thì Lục Viên giành , còn phần thưởng. Nhìn thấy thế, mắt chúng đỏ hoe cả lên.
Mẹ Lục ý với kết quả tối nay, bà phất tay:
"Ăn cơm !"
________________________________________
Tiết Ngạn bưng cái chậu trong tay về nhà. Anh cúi đầu , trong đôi mắt vốn u ám thoáng hiện lên chút ấm áp, nhưng nhanh liền tan biến, sắc mặt trở nên lạnh nhạt khó đoán.
lúc , ven đường xuất hiện một bóng , lạnh lùng chế giễu:
"Tiết Ngạn, chỉ mà cũng dám mơ tưởng cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga ?"
Buổi tối hơn tám giờ, ánh trăng lấp loáng chiếu góc tối, gần mới thấy rõ gương mặt.
Đôi chân dài của Tiết Ngạn khựng , Triệu Xã Hội ở đối diện bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Triệu Xã Hội thở hổn hển, mắt dán chặt thịt thỏ trong bát của Tiết Ngạn:
"Đây là nhà họ Lục cho ?"
"Cậu đánh ?" – Giọng Tiết Ngạn băng lạnh, ngước mắt lên.
Anh cao hơn Triệu Xã Hội nửa cái đầu, lời dứt, những đường nét cơ bắp săn chắc hiện rõ, cả lập tức trạng thái sẵn sàng tấn công.
Trong đầu Triệu Xã Hội lập tức nhớ cơn đau nhức vì đánh , khóe môi co rút:
"Tạm thời đến chuyện đánh , chỉ cảnh báo , Lục Giai Giai mà thể dây !"
" xứng, xứng chắc?" – Giọng Tiết Ngạn phẳng lặng, như đang một sự thật hiển nhiên.
"Con ..."
"Đánh một trận !"
"...!"
Triệu Xã Hội còn kịp chửi hết câu Tiết Ngạn cắt ngang. Anh đặt cái bát xuống tảng đá gần đó cẩn thận, đối diện.
"Ra tay ?" – Tiết Ngạn hỏi.
Đã tới nước , Triệu Xã Hội nghiến răng:
"Tiết Ngạn, tưởng sợ ? cho , thua là vì sơ suất thôi. Lần nhất định cho một bài học nhớ đời!"
Nói xong, Triệu Xã Hội vung nắm đấm, nhưng ngay lập tức Tiết Ngạn chặn giữa trung.
Hai gồng sức đấu tay, cổ tay Triệu Xã Hội dần bẻ lệch, sốt ruột, liền tung một cú đá hạ bộ của Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn xoay tránh, gương mặt lạnh lùng nhuốm đầy sát khí. Anh tung một cú đ.ấ.m thẳng cổ Triệu Xã Hội, nhưng đồng thời vai cũng ăn một đòn.
"A..." – Triệu Xã Hội ôm cổ la lên, trừng mắt Tiết Ngạn đầy dữ tợn.
Tiết Ngạn dừng , bước vài bước về phía , khiến Triệu Xã Hội vô thức lùi về .