“Ai ui, em khách sáo quá. Làm bánh trung thu vất vả thế , mà nguyên liệu cũng  rẻ !” một phụ nữ trung niên cảm thán khi nhận hộp bánh.
“Không  gì  chị, chỉ là chút lòng thành thôi mà.” Khương Ngư mỉm , giọng  nhẹ nhàng.
“Em gái , em đúng là  rộng rãi, sảng khoái. Nếu    chuyện gì khó khăn, cứ đến tìm chị. Nhất định chị sẽ giúp đỡ.”
Người phụ nữ  là Phùng Xuân Ny, dáng  cao lớn, giọng  sang sảng, tính cách hào sảng. Khương Ngư nhận  chị   ý gì , nên lễ phép đáp:
“Dạ,  từ giờ em xin gọi là chị Xuân Ny nhé.”
Phùng Xuân Ny vui vẻ gật đầu, đoạn   lấy từ trong nhà  hai miếng dưa muối  gói cẩn thận.
“Ở nhà chị  ít dưa muối tự , em mang về mà ăn thử. Đừng chê nhé.”
“Cảm ơn chị Xuân Ny. Dưa muối ăn với cháo trắng buổi sáng là tuyệt nhất.”
Nghe , Phùng Xuân Ny bật  khoái chí. Trước đây, từng   chê món dưa muối của chị là trẻ con, khiến chị tức giận đến mức đánh .  giờ  lời khen chân thành của Khương Ngư, chị thấy ấm lòng hơn hẳn.
“Em gái , em  cách  chuyện đấy. Không giống như ông chồng và thằng con nhà chị,  gọi chị là hổ  thôi.”
Phùng Xuân Ny  xong, cả hai cùng phá lên , tiếng  vang vọng cả khu.
Sau khi tặng bánh trung thu ở khu quân đội, Khương Ngư chuẩn  mang một hộp bánh đến cho Thẩm Yến Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/103.html.]
 lúc , cô gặp Từ Mai –  luôn tìm cách gây khó dễ cho cô. Từ Mai  bọn trẻ kể về bánh trung thu của Khương Ngư cũng  mong ngóng  nhận, nhưng  , Khương Ngư    ý định tặng cô .
Thấy Khương Ngư đang   khỏi khu, ánh mắt Từ Mai lóe lên đầy toan tính. Cô   để ý từ sáng sớm Hoắc Diên Xuyên rời khỏi nhà, giờ  thấy Khương Ngư   đó. Chẳng lẽ cô  định  thành phố để gặp gỡ nhân tình?
Ý nghĩ  khiến Từ Mai hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng. Cô  lập tức lén lút bám theo Khương Ngư.   kịp  xa, một giọng  đanh thép vang lên từ phía :
“Từ Mai, cô  gì mà lén lén lút lút thế ?”
Từ Mai giật ,   thì thấy Phùng Xuân Ny đang  khoanh tay   chằm chằm.
“Cô… cô  gì ?” Từ Mai lắp bắp, cố gắng che giấu ý định của .
Phùng Xuân Ny liếc mắt về phía Khương Ngư, nhưng bóng cô  khuất  góc đường. Dù   Từ Mai định  gì, nhưng với kinh nghiệm sống, chị cũng chẳng mấy thiện cảm với cô .
“Hừ,  ngay thẳng  sợ ma gõ cửa. Bộ dạng lấm lét của cô,  là  chẳng  chuyện gì  .”
“Cô  bậy!  chỉ  dạo thôi!” Từ Mai vội biện minh.
“Tốt nhất là như .” Phùng Xuân Ny hừ lạnh,  đó   về nhà.
Mộng Vân Thường
Đến khi bóng Phùng Xuân Ny khuất  cánh cửa, Từ Mai mới nhận  Khương Ngư   mất. Cô  tức đến mức giậm chân, lẩm bẩm:
“ là con mụ thích xen  chuyện  khác!”