Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Khương Ngư cầm giỏ bánh trung thu, bước nhanh đến trường học. Dù  đến Tết Trung thu,  khí rộn ràng của kỳ lễ  lan tỏa khắp nơi. Khi  đến cổng trường, cô  , chăm chú  các học sinh đang   vui vẻ trong sân trường. Trong mắt cô ánh lên một tia ao ước, như thể khao khát một điều gì đó  xa vời.
 lúc , Thẩm Yến Đình bước tới. Anh khựng  khi thấy biểu cảm  gương mặt Khương Ngư. Tia sáng trong ánh mắt  khiến lòng  bất giác rung lên,  thầm nghĩ:
“Khương Ngư hẳn là     học, nhưng vì gia đình khó khăn, cô    ngoài kiếm tiền từ sớm.”
Khi nhận  Thẩm Yến Đình, Khương Ngư lập tức nở nụ   thiện. Cô nhẹ nhàng lắc chiếc giỏ  tay, bên trong là bánh trung thu cô  chuẩn  để tặng . Nghe  gia đình  đông , nên cô  mang theo khá nhiều.
“Anh tới .”
“Khương Ngư,   cô    học ? Đừng bán xà phòng nữa,  sẽ cho cô tiền  học.”
Cả hai lên tiếng gần như cùng lúc. Câu  của Thẩm Yến Đình khiến Khương Ngư giật , đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
“Thẩm Yến Đình,  tự nhiên    ?”
Trong lòng cô thoáng dâng lên một cảm giác lạ lùng. Họ mới chỉ gặp  vài ,  mà   ngỏ ý  giúp cô  học. Anh đúng là một   bụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/104.html.]
“Thật đấy,   đùa . Vừa nãy   thấy hết .”
Thẩm Yến Đình đáp, ánh mắt kiên định như  khẳng định điều   .
“Thấy cái gì cơ?”
Mộng Vân Thường
“Khương Ngư, chúng  là bạn bè đúng ? Đã là bạn bè thì nên thành thật với . Vừa ,  thấy cô  các học sinh trong trường với ánh mắt đầy ao ước.”
Nghe những lời , nụ   môi Khương Ngư thoáng chững . Phải ,  lẽ là ao ước thật. Dù ở kiếp , cô  tiền tài và quyền lực, nhưng  bao giờ  cơ hội    ghế nhà trường. Nhìn thấy những học sinh , cảm giác mong mỏi  bỗng trỗi dậy, nhưng ngay lập tức, cô lắc đầu tự nhủ.
“Không cần . Cảm ơn lòng  của , nhưng hiện tại    ý định  học. Giờ  chỉ  kiếm tiền, chuyện học hành để  hãy .”
Thẩm Yến Đình tưởng cô  tin nên liền rút ví , nhưng Khương Ngư vội xua tay ngăn .
“Không cần thật mà,  cất . Thẩm Yến Đình,  là  ,  hiểu tấm lòng của , nhưng   thể tự  kiếm tiền. Với ,  vẫn còn là học sinh, tiền bạc còn  phụ thuộc  gia đình. Số tiền đó   để  tiêu xài,  cứ giữ  lo cho bản  là .”
“Không  ,   để ý mà!”