Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Khương Ngư liếc  ,   đáp .  Hoắc Diên Xuyên, với đôi mắt tinh tường, đương nhiên nhận  sự bướng bỉnh của cô. Anh tiếp tục:
“Cho dù em giận  thế nào, cũng đừng tự  khó . Nếu em  thích  thì cứ sai sử  cũng .”
Lời  của Hoắc Diên Xuyên khiến Khương Ngư  khỏi bật .  ,  cô  nghĩ đến chuyện sai sử  nhỉ? Một  như Hoắc Diên Xuyên, kiêu ngạo và cao cao tại thượng, mà  cúi  phục vụ cô, chẳng  quá thú vị ?
Ý nghĩ đó khiến tâm trạng cô nhẹ nhõm hẳn. Cô  , khẽ nhếch môi:
“Được thôi, đây là chính   đấy nhé. Bây giờ  xoa bụng cho  .  nhớ, đừng   gì thừa thãi. Nếu ,  nhất định khiến   hối hận.”
Khương Ngư  với vẻ “hung dữ”, nhưng dáng vẻ nhỏ nhắn của cô khiến sự hung dữ  chẳng khác gì một con mèo con đang giương nanh múa vuốt. Hoắc Diên Xuyên  cô, khóe môi nhịn   khẽ cong lên.
 ánh mắt Khương Ngư nhanh chóng rơi xuống phần bụng  của , như đang “cảnh cáo”. Sự uy h.i.ế.p ngầm  khiến Hoắc Diên Xuyên căng thẳng. Anh thở dài đầu hàng:
“Được ,  sẽ   gì cả.”
Hoắc Diên Xuyên từ tốn đưa tay lên, cách một lớp áo xoa bụng cho cô. Động tác của  tuy đơn giản, nhưng đúng là khiến Khương Ngư cảm thấy dễ chịu hơn  nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/152.html.]
“Cách một lớp quần áo thế , hiệu quả   lắm .”
Anh buột miệng ,    mang ý đồ gì khác.  Khương Ngư  dừng , ngẫm nghĩ một lát  từ từ vén một góc áo nhỏ lên.
Ngay khoảnh khắc ngón tay  chạm  làn da mềm mại của cô, cô khẽ hừ một tiếng. Âm thanh , đối với cô là vì cảm giác nhột, nhưng  tai Hoắc Diên Xuyên  trở thành một tín hiệu  đơn giản.
Mộng Vân Thường
Gương mặt  thoáng ửng đỏ. Anh bất giác  bật dậy,   rời :
“À…    ngoài  .”
Nhìn bóng lưng  chạy trối chết, Khương Ngư  nhịn  nữa, ôm chăn  phá lên.
“Hoắc Diên Xuyên,  cũng  ngày hôm nay. Bị một cô nhóc như  trêu chọc đến đỏ mặt, thú vị thật.”
Những ngày  đó, Khương Ngư cảm giác bản  như  “vỗ béo”. Cô chẳng cần  gì,  chuyện đều  Hoắc Diên Xuyên lo. Từ đồ ăn thức uống đến  việc trong nhà, tất cả đều   chuẩn  tỉ mỉ.
Những món ăn mà  mua từ các nhà hàng nổi tiếng trong thành phố đều là món bổ dưỡng, chất lượng cao. Mỗi ngày, đến giờ cơm, mùi thơm từ những món ăn  khiến Khương Ngư  thèm thuồng, đến mức cô nghĩ  chẳng khác gì một sản phụ đang ở cữ.
Dĩ nhiên, sự xa hoa  cũng khiến nhiều  xung quanh ganh tị.  họ  ganh tị cũng chẳng   gì, bởi vì cuộc sống của đa  gia đình lúc bấy giờ đều eo hẹp.