Phùng Xuân Ny  cô, nhướng mày.
“Em đúng là   tính thật. Chị mà là em, chắc chẳng để yên !”
Nói xong, cô  hớp thêm một ngụm  sữa, gật gù tỏ vẻ hài lòng.
“À mà, cái món   là   là sữa, mà mùi vị đúng là ngon thật đấy. Em đúng là giỏi nghĩ  những món lạ.”
Khương Ngư  nhẹ:
“Cách  món  đơn giản lắm. Để em chỉ cho chị,   chị  thể  cho bọn nhỏ uống thử.”
Mộng Vân Thường
Phùng Xuân Ny xua tay,  lớn:
“Thôi ! Sữa với lá   đắt lắm. Làm cho bọn nhỏ,  khi tốn cả gia tài!”
“Vậy thì lúc nào rảnh cứ qua đây, em  cho mà uống.”
Sau khi Phùng Xuân Ny rời , Khương Ngư bế Tiểu Hắc – chú chó cưng của  – lên. Dạo gần đây,   lớn nhanh trông thấy.
“Mày cũng  uống  sữa ?” Khương Ngư bật  khi thấy Tiểu Hắc  chăm chăm  cốc  sữa  bàn.
“Không  , chó con  uống  mấy thứ . Mày chỉ uống sữa thôi nhé.”
Nói , cô rót cho Tiểu Hắc một bát sữa tươi.  đúng lúc đó, Hoắc Diên Xuyên bước  nhà. Anh   loáng thoáng liền hỏi:
“Gì thế? Thằng nhóc   uống  sữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/210.html.]
Khương Ngư ngẩng lên,   :
“Ừ, nhưng  . Trà sữa   dành cho chó con.”
“Trà sữa? Cái gì thế?” Hoắc Diên Xuyên tò mò,  về phía chiếc cốc  bàn.
“Anh   đến bao giờ ? Đây là món em mới nghĩ ,   ,   sữa, uống  ngon.”
Anh nhướng mày:
“Ngon thật ? Cho  thử xem nào.”
Khương Ngư   gì thêm, rót cho  một cốc. Hoắc Diên Xuyên nhấp một ngụm, lập tức cảm nhận  hương vị ngọt ngào hòa quyện giữa vị  và sữa. Anh gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
“Ngon thật! À mà…    gần đây   gây phiền phức cho em?” Hoắc Diên Xuyên bất ngờ hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
Khương Ngư mỉm , đáp nhẹ nhàng:
“Ừm, nhưng chuyện đó qua . Không  gì to tát .”
Dáng vẻ hời hợt của cô khiến Hoắc Diên Xuyên cảm thấy khó chịu. Anh  cô, giọng trầm xuống:
“Nhóc con, em   là em  thể dựa   mà. Gặp chuyện gì, đừng tự  chống đỡ một . Em cứ như thế ,  cảm thấy  chẳng  gì cả.”
Những lời  thẳng thắn của  khiến trái tim Khương Ngư như thắt . Ánh mắt Hoắc Diên Xuyên đầy chân thành và ấm áp, khiến cô  khỏi xúc động.
Lúc , cô mới để ý rằng dạo gần đây, Hoắc Diên Xuyên dường như  đổi. Anh chú ý đến cô nhiều hơn, ân cần hơn, và luôn cố gắng bảo vệ cô. Những lời   hôm nay chẳng khác nào một lời ngỏ ý,  cùng cô  xa hơn, chung sống cùng .
Trong lòng Khương Ngư dâng lên những đợt sóng cảm xúc. Có lẽ, cô thực sự nên cân nhắc việc cho Hoắc Diên Xuyên một cơ hội?