Khương Ngư tranh thủ  cả nước hoa hồng và  hoa để bán kèm. Hoa hồng dại mọc đầy  đồi, cô hái   nhiều. Sau khi rửa sạch, cô chia chúng : một nửa phơi khô, nửa còn  nấu nước hoa hồng.
Cánh hoa  đun với nước trong nồi, thêm đá lạnh để  nước ngưng tụ  thành nước hoa hồng tinh khiết. Mười cân hoa chỉ thu  ba cân nước tinh chất,  cô cẩn thận cho  những chiếc bình nhỏ  chuẩn  sẵn.
Phần cánh hoa phơi khô  nghiền thành bột, bảo quản để dùng . Tiếp theo, cô nấu nước tro từ củi bếp, lọc lấy phần nước trong. Trứng gà cô phơi vỏ, nghiền thành bột  hòa chung với nước tro.
Khâu cuối cùng là chưng mỡ heo. Mỡ  thái nhỏ, chưng lấy nước  trộn với nước tro và muối. Sau đó, cô thêm nước hoa hồng, một chút cánh hoa khô để tạo mùi thơm, quấy đều  đổ  khuôn. Mẻ xà phòng  thành  một đêm, để hong gió một tháng là dùng .
Sau vài ngày miệt mài, thành phẩm  chỉnh khiến Khương Ngư mỉm  mãn nguyện.
Những ngày , Hoắc Diên Xuyên bận rộn với nhiệm vụ huấn luyện dã ngoại nên  về nhà. Điều đó giúp Khương Ngư thoải mái hơn. Dù ,  khi ,   để  cho cô tiền và phiếu, nhưng cô  động đến.
Vì mải  việc, cô  nấu ăn tươm tất, chỉ ăn uống qua loa. Tối nay, cô quyết định đun nước nóng để tắm thư giãn.
Không ngờ, Hoắc Diên Xuyên  về sớm.
Khi về đến nhà, thấy đèn  bật nhưng  thấy ai trong phòng,  đoán cô đang ở trong phòng tắm. Nhìn tiền và phiếu vẫn  nguyên  bàn, lòng   chút khó chịu. Cô gái  nhất định  xa cách với  đến thế ?
Anh định lát nữa đợi cô tắm xong sẽ  chuyện nghiêm túc với cô.
Trước tiên,   sân tắm nước lạnh,  đồ sạch sẽ,    ghế sofa  sách. Thời gian trôi qua, nửa tiếng đồng hồ mà vẫn  thấy cô .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/22.html.]
Cảm thấy  gì đó  ,   dậy đến  cửa phòng tắm, gọi:
“Khương Ngư, cô ở trong đó chứ?”
Không  tiếng trả lời.
Hoắc Diên Xuyên bỗng thấy tim  thắt . Anh căng thẳng,   cửa, gọi lớn hơn:
“Khương Ngư, cô  thấy ?”
Vẫn   ai đáp. Cảm giác bất an bắt đầu bao trùm lấy .
“Khương Ngư, Khương Ngư, cô ở trong đó  ?”
Không nhận  tiếng trả lời, Hoắc Diên Xuyên cau mày. “Khương Ngư, nếu cô  lên tiếng,  sẽ  đấy!”
Mộng Vân Thường
Vẫn   phản hồi. Sắc mặt trầm xuống,   chần chừ thêm nữa. Cánh cửa  khóa từ bên trong, nhưng chỉ một cú đá mạnh, Hoắc Diên Xuyên  mở toang nó .
Trong phòng tắm nhỏ,  nước nóng bốc lên mù mịt. Qua làn sương mờ,   thấy Khương Ngư với gương mặt ửng đỏ, đôi mắt nhắm nghiền, đang tựa  thành bồn tắm.
“Khương Ngư! Khương Ngư!”