Phụ nữ xung quanh  ngừng  ngắm cô, thậm chí   tò mò hỏi:
“Chị gái, quần áo  chị mua ở  mà  thế?”
Trong khi đó, những  bán hàng nhanh chóng chạy , cố gắng chào mời:
Mộng Vân Thường
“Hai  chị, cần gì ? Bỏng ngô, nước ngọt,  hạt dưa? Đều mới hết đấy!”
Bỗng một  đàn ông trung niên dáng vẻ lém lỉnh bước tới, hạ giọng :
“Hai đồng chí, cần vé xem phim ? Vé chính hãng, giờ mua   , nhưng  . Mỗi vé chỉ thêm hai đồng thôi, đảm bảo  lỗ .”
Nghe , Khương Ngư bật  khẽ. Cô  ngờ  thời điểm ,   “phe vé” như . Nhìn gương mặt nghiêm nghị của Hoắc Diên Xuyên, cô giải thích:
“Chỉ là em  ngờ bây giờ  xuất hiện phe vé. Thật thú vị!”
Khương Ngư   vé xem phim từ  nên chẳng cần  mua thêm. Thế nhưng, khi  thấy các nữ khán giả khác tay cầm bỏng ngô, Hoắc Diên Xuyên liền bước tới mua một túi bỏng ngô cùng hai chai nước ngọt. Thậm chí,  còn lo lắng nước ngọt quá lạnh, nên dùng lòng bàn tay ủ ấm chai  khi đưa cho Khương Ngư.
Cảm giác  chăm sóc chu đáo như  khiến Khương Ngư  khỏi ấm lòng.
“Đi  thôi, phim sắp bắt đầu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/242.html.]
“Được.”
Khương Ngư cong khóe môi, nụ  tươi rói khiến Hoắc Diên Xuyên  rời mắt .
Hai  nhanh chóng tìm đến ghế . Thời điểm , chất lượng phim  thể sánh  với những bộ phim hiện đại về , cả về hình ảnh lẫn nội dung. Tuy nhiên, điều quý giá nhất chính là sự chân thật và bầu  khí ấm áp mà bộ phim mang . Khương Ngư dường như  cuốn  câu chuyện  màn ảnh, đôi mắt chăm chú, khóe môi thỉnh thoảng khẽ nhếch lên như đang thưởng thức từng chi tiết.
Hoắc Diên Xuyên  để ý đến bộ phim, ánh mắt  chỉ dừng   gương mặt nghiêng nghiêng của Khương Ngư. Trong một khoảnh khắc,  nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, bàn tay nhỏ nhắn của Khương Ngư  gọn trong tay ,   chút phản kháng. Bàn tay  ấm áp như một chiếc lò sưởi nhỏ, xua tan cái lạnh trong tay cô.
Trên màn hình, một cảnh  mật bất ngờ hiện lên. Xung quanh vang lên những tiếng  khúc khích và thì thầm của các cặp đôi. Hoắc Diên Xuyên thoáng d.a.o động, đôi mắt  lóe lên ý nghĩ  tiến gần hơn, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế. Bây giờ   lúc,  tự nhủ, cô nhóc  cần thêm thời gian để trưởng thành.
Sau khi bộ phim kết thúc, túi bỏng ngô vẫn còn nguyên một nửa. Đã gần trưa, bụng Khương Ngư bắt đầu sôi lên, nên cả hai quyết định đến một tiệm ăn quốc doanh gần đó.
Tiệm ăn  đông, chật kín . Hoắc Diên Xuyên nhíu mày, dẫn Khương Ngư tới một bàn trống gần cửa sổ. Anh rút ghế cho cô   hỏi:
“Em  ăn gì?”
Khương Ngư   bảng thực đơn  tay  tấm bảng đen treo tường,  :
“Ở đây  thịt dê xào hành, gọi một phần . Thêm rau xào và chút cơm nữa là .”
Hoắc Diên Xuyên lắc đầu:
“Hai món ít quá, gọi thêm vài món nữa.”