Nhạc Hồng Linh cứng họng,  kịp  gì thì trong phòng bệnh, giọng Hoắc Diên Xuyên yếu ớt vang lên.
“Khương Ngư… Khương Ngư…”
Cả căn phòng chìm  im lặng. Gương mặt Nhạc Hồng Linh tái mét, trong khi Khương Ngư chỉ  yên, ánh mắt    đàn ông  giường bệnh.
Bác sĩ bước , nghiêm nghị :
“Bệnh nhân cần nghỉ ngơi. Ngoài  nhà, những  khác vui lòng  ngoài.”
Nhạc Hồng Linh đành miễn cưỡng rời , ánh mắt vẫn  cam lòng. Trước khi , cô   Hoắc Diên Xuyên,   sang liếc Khương Ngư một cái.
Dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng bệnh, Khương Ngư  bên cạnh giường, ánh mắt lặng lẽ rơi  khuôn mặt nhợt nhạt của Hoắc Diên Xuyên. Dáng vẻ  ngủ say trông thật bình yên, nhưng sắc thái yếu ớt   khiến tim cô thắt  từng hồi.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên gò má của , ngón tay khẽ vuốt ve đường nét kiên nghị mà cô  quen thuộc. Đáy lòng cô dâng lên một nỗi đau khó diễn tả, xen lẫn sự lo lắng và cảm giác  cam lòng. Người đàn ông , ngay cả khi bất tỉnh, vẫn khiến cô  yêu thương  khổ sở.
Khương Ngư hít một  sâu, cố gắng dẹp  dòng suy nghĩ miên man. Đây   là kiếp . Cô  sống , và  thứ   đổi. Dù Nhạc Hồng Linh  xuất hiện  , Hoắc Diên Xuyên vẫn là  cô quyết định cho một cơ hội để bắt đầu .
Đột nhiên, bàn tay cô  siết chặt. Cô ngẩng đầu,  thấy ánh mắt dịu dàng của Hoắc Diên Xuyên đang mở .
"Khương Ngư..." Giọng  khàn khàn của  vang lên, yếu ớt nhưng mang theo chút ấm áp lạ thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/263.html.]
"Anh tỉnh !" Khương Ngư vội vàng  thẳng dậy, mắt ánh lên niềm vui. "Để em  gọi bác sĩ."
"Đừng ." Hoắc Diên Xuyên nắm lấy tay cô, giọng khẽ khàng nhưng đầy cố chấp. "Ở  với  một chút thôi."
Cô khựng , ánh mắt chạm  cái  yếu mềm của . Trái tim cô thoáng rung động, nhưng cô vẫn cố giữ giọng nghiêm nghị: "Em chỉ  gọi bác sĩ kiểm tra cho . Em sẽ    xa, yên tâm nhé."
Nghe cô  ,  miễn cưỡng buông tay . "Được, nhưng em   nhanh nhé."
Sau khi bác sĩ kiểm tra và dặn dò vài điều, Khương Ngư   chỗ . Cô  định  xuống thì bỗng  một âm thanh khe khẽ vang lên.
"Hoắc Diên Xuyên..." Cô cố nén ,   với vẻ mặt trêu chọc. "Anh đói  đúng ?"
Hoắc Diên Xuyên đỏ mặt,   như để che giấu sự ngượng ngùng. Ở tuổi hai mươi ba,  vẫn mang dáng dấp trẻ trung, nhưng gương mặt đỏ ửng và mái tóc rối bù lúc     trông giống một  sinh viên hơn là  lính kiên cường.
"Đừng  nữa." Anh hờn dỗi. "Anh đói thật mà."
"Được , để em  mua đồ ăn cho ." Cô cố nhịn ,  dậy. "Anh mới phẫu thuật,  thể ăn đồ nhiều dầu mỡ. Em sẽ mua cháo trắng, chịu ?"
Anh hừ nhẹ,  vẻ  hài lòng: "Anh  ăn cơm em nấu."
Mộng Vân Thường
Cô , cúi xuống nhéo nhẹ má . "Được, tối em sẽ nấu.  giờ  ăn tạm cháo ,  thì c.h.ế.t đói mất."