Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Nhạc Hồng Linh lắc đầu, chậm rãi giơ tay đặt lên n.g.ự.c .
Sắc mặt Hoắc Diên Xuyên lập tức  đổi. Anh lùi  một bước, giọng lạnh lùng:
“Nhà báo Nhạc, xin hãy tự trọng.”
Mộng Vân Thường
Cô   nhạt, lấy từ trong ví  một bức ảnh và giơ lên. Ánh mắt Hoắc Diên Xuyên lập tức dán chặt  bức ảnh, sắc mặt   đổi rõ rệt.
“Cô lấy bức ảnh  ở ? Người trong ảnh... giờ đang ở ?”
Nhạc Hồng Linh mỉm  đầy ẩn ý:
“Hoắc đoàn trưởng, bây giờ   thể xem xét yêu cầu của . Khi  đồng ý,  sẽ  những gì   .”
Thông tin Khương Ngư sẽ từ chức  khi  thành đơn hàng lớn nhanh chóng lan truyền trong xưởng, gây  một trận náo động  nhỏ.
Khương Ngư    , giọng  bình tĩnh, ánh mắt  chút d.a.o động:
“Gần đây     bàn tán  ít, thực    suy nghĩ đến chuyện  từ lâu. Như    ,    trình độ học vấn cao, chỉ là gặp may mà thôi. Nếu  xưởng phát triển  hơn, cần   thực sự  năng lực dẫn dắt. Vì ,  quyết định  khi  thành đơn hàng , sẽ tổ chức bầu cử công khai để chọn  xứng đáng   vị trí .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/278.html.]
Giọng  điềm tĩnh của Khương Ngư khiến  khí trong phòng họp trở nên nặng nề. Những quân tẩu  đó chỉ bàn tán cho vui giờ đột nhiên cảm thấy áy náy.  sự áy náy   kéo dài lâu;  ít  bắt đầu rục rịch suy nghĩ đến cơ hội thăng tiến.  , nếu  thể trở thành xưởng trưởng hoặc giữ chức quản lý, thì lợi ích sẽ lớn hơn  nhiều.
Khương Ngư thấy    tản ,   gì thêm mà trở về nhà. Cô để Phùng Xuân Ny ở  xưởng giám sát tiến độ và chờ thông báo kết quả bầu cử.
Về phần Phùng Xuân Ny, khi đến gặp Khương Ngư, chị  hậm hực kể:
“Cô   , cái Vương Xuân Hoa đó chẳng  gì mà cũng lên  chức xưởng trưởng. Cô  chỉ giỏi cái miệng thôi! Nhà  đẻ của cô  cũng chẳng  gì,  là một lũ ăn bám. Xưởng  sớm muộn gì cũng  phá hủy trong tay cô .”
Khương Ngư  thế chỉ  nhẹ, giọng  ôn hòa:
“Chị Xuân Ny, chị đừng bực  gì. Biết     kiếm  nhiều tiền hơn thì .”
Phùng Xuân Ny thở dài, vẻ mặt bất mãn:
“Cô đừng đùa. Mà thôi, dù  chị cũng  bỏ việc . Bây giờ còn nhận  lương tháng mấy chục đồng, đủ để mua giày dép và quần áo tử tế cho lũ trẻ nhà chị.”
“ , kiếm tiền chính là để cho bọn nhỏ  sống  hơn mà.”
Phùng Xuân Ny khẽ gật đầu, cảm thấy lời Khương Ngư  thật  lý.