"Rầm!" – Tiếng cúp máy vang lên chát chúa.
Tống Phương c.h.ế.t sững, còn  kịp phản ứng, Hoắc Tú Tú  lên tiếng, vẻ mặt khó hiểu:
"Mẹ,  ? Người phụ nữ đó khi nào mới về?"
Dù Khương Ngư danh nghĩa là chị dâu, nhưng Hoắc Tú Tú  từng tôn trọng cô, thậm chí còn gọi thẳng tên hoặc buông lời miệt thị như "chân bùn", "gái quê".
Tống Phương cau mày, sắc mặt đầy khó chịu:
"Anh con dám lớn tiếng với !"
Hoắc Tú Tú ngẩn , dù  cả lạnh lùng nhưng xưa nay vẫn luôn  chừng mực, hiếm khi mất kiểm soát như .
"Vậy chắc chắn    gì đó khiến   nổi giận ."
Bản  cô  cũng  tính cách của   phần độc đoán, nhưng   vẫn thấy khó hiểu.
"Mẹ  gì  chứ, chỉ hỏi khi nào Khương Ngư về thôi,  mà nó  nổi giận như ."
Hoắc Tú Tú nhíu mày:
"Vậy rốt cuộc chị   về ?"
"Anh con ... Khương Ngư mất tích ."
"Mất tích?" Hoắc Tú Tú ngạc nhiên,  đột nhiên bật :
"Chẳng lẽ chị  bỏ trốn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/305.html.]
Hai  con  , trong lòng đều cảm thấy khó tin. Cô gái quê mùa đó khó khăn lắm mới  thể bám lấy  cả,  tự dưng  bỏ ? Chẳng  cô   giữ chặt lấy cơ hội  ?
Hơn nữa,  cả ưu tú như , bao nhiêu   gả mà còn  , cô   dám bỏ  ? Chẳng lẽ cô   lên trời?
Mộng Vân Thường
 điều khiến họ khó hiểu hơn chính là phản ứng của Hoắc Diên Xuyên. Anh  thực sự tức giận. Không,   là    đau lòng.
Anh cả  bỏ rơi? Mà   bỏ rơi bởi một cô gái quê? Cô gái mà bọn họ luôn chướng mắt?
Hai  im lặng hồi lâu, cuối cùng Tống Phương  kìm , gọi  cho Hoắc Diên Xuyên.   ,  bắt máy là Chu Thiệu – trợ lý  cận của Hoắc Diên Xuyên.
Chu Thiệu liếc  Hoắc Diên Xuyên đang  yên lặng,  trầm giọng  với Tống Phương:
"Phu nhân, Khương Ngư gặp tai nạn sạt lở đất. Hiện tại vẫn  tìm thấy, nhưng khả năng sống sót...  cao."
Tống Phương cúp máy, sắc mặt phức tạp. Bà  thích Khương Ngư, nhưng chủ yếu là vì cảm thấy cô   xứng với con trai , chứ   vì thực sự  cô  chết.
Hoắc Tú Tú nhíu mày:
"Mẹ,  là ? Không  chị  bỏ trốn ?"
"Không . Là tai nạn."
Hoắc Tú Tú sững , trong lòng  chút chấn động. Trước giờ cô  chỉ thấy Khương Ngư là một cái gai trong mắt,  từng nghĩ đến chuyện cô  thực sự gặp chuyện  may.
Một lúc , cô  bỗng nhớ  điều gì đó, bật thốt lên:
"Vậy... cháu của con cũng  còn  ?"
Tống Phương liếc  con gái,  trầm giọng dặn dò:
"Chuyện  đừng nhắc tới nữa. Anh con  lòng trắc ẩn, tâm trạng chắc chắn sẽ  tệ. Gần đây con cũng đừng gây chuyện."