Lý Thu Minh vốn   dự định từng bước tiến gần hơn với Khương Ngư, nhưng  ngờ một chuyện bất ngờ  xảy , khiến  khó mà chấp nhận .
Sáng sớm thứ bảy, Khương Ngư thức dậy sớm để chuẩn   chợ mua nguyên liệu. Cô   thêm nhiều loại nước sốt mới cho cửa hàng, mà rau xanh và thịt buổi sáng  tươi ngon   rẻ.
Thật , cô  thích  dạo chợ, nơi  bầu  khí đời thường, giản dị nhưng đầy sức sống.
Thế nhưng, khi  mở cửa, cô bất ngờ thấy Lý Thu Minh  ngay  nhà.
"Anh Thu Minh? Sao   đến đây sớm ?" – Khương Ngư  ngạc nhiên.
Lý Thu Minh mỉm , giơ cuốn sách trong tay lên.
"Không    em  cần sách lớp mười ? Anh tìm giúp em một bộ  đây. Thật , vốn định đưa sớm hơn, nhưng  hai quyển  thiếu,   nhờ  lấy từ nơi khác, mất mấy hôm mới  đủ."
Lý Thu Minh  một cách nhẹ nhàng, nhưng  quên nhấn mạnh:
"Mặc dù  là thầy giáo, nhưng để kiếm đủ bộ tài liệu ,  cũng mất kha khá công sức, còn nợ thêm một cái nhân tình nữa đấy."
Nghe , Khương Ngư  chút áy náy.
Cô vốn nghĩ sách giáo khoa chẳng khó kiếm,  ngờ bây giờ vẫn còn khan hiếm như . Lời  của Lý Thu Minh  cô cảm thấy   .
"Làm phiền  quá , em thật sự thấy ngại quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/334.html.]
Lý Thu Minh  gương mặt trắng nõn của cô, thấy đôi má  ửng hồng vì ngại ngùng, ánh mắt  bỗng  chút  đổi.
Khương Ngư  nhận  điều đó, cô  :
"Vậy để em mang sách  nhà , cảm ơn  nhé! Hôm nào em mời  một bữa cơm coi như đền đáp."
Lý Thu Minh mỉm : "Được thôi,  sẽ chờ bữa cơm đó. Với tay nghề của em, chắc chắn sẽ  ngon."
Nói , Khương Ngư nhanh chóng  nhà cất sách. Khi  , cô thấy Lý Thu Minh vẫn còn  đó, liền hỏi:
"Anh còn cần gì nữa ? Nếu  mua món kho thì giờ vẫn   . Buổi trưa em  xong, em sẽ để dành cho  một phần  mang qua."
Lý Thu Minh  trả lời ngay, chỉ   chiếc giỏ  chợ  tay cô   :
"Trùng hợp quá,  cũng định  mua ít đồ. Hay là  cùng  nhé? Anh cũng  rành chuyện mua thức ăn lắm, em  thể chỉ  một chút kinh nghiệm. Với ,   thể giúp em xách đồ nữa."
Lý Thu Minh   , Khương Ngư cũng  tiện từ chối, liền gật đầu đồng ý.
"Được thôi."
Mộng Vân Thường
Thế là hai  cùng   chợ.
Một  đàn ông nho nhã, một cô gái xinh  đoan trang,  cạnh  trông vô cùng hài hòa. Những  bán hàng trong chợ cũng  khỏi liếc  đôi trai gái  với ánh mắt tò mò.