Tân Dã  , lập tức sáng mắt.
" ! Lần  ở Phủ Châu chị còn  cho em một nồi thật to, ngon cực kỳ!"
Hai  vui vẻ trò chuyện, chuẩn  rời khỏi.
 đúng lúc đó, một bóng  chắn  mặt họ.
"Khoan !"
Hoắc Diên Xuyên bước lên, ánh mắt u ám khóa chặt  Tân Dã.
"Khương Ngư,   là ai?"
Giọng  của  trầm thấp, mang theo sự đè nén  rõ ràng. Ánh mắt   rời khỏi bàn tay hai  đang nắm chặt, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó tả.
Tân Dã... Là ai?
Sao Khương Ngư   thiết với   như ?
Khương Ngư thấy dáng vẻ của Hoắc Diên Xuyên, tâm trạng vốn đang vui vẻ bỗng chốc tụt xuống.
Cô   một cái, giọng  bình thản:
"Em trai em."
Nói xong, cô chẳng buồn dừng  nữa, kéo tay Tân Dã rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/477.html.]
Hoắc Diên Xuyên  lặng tại chỗ, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, cố gắng kiềm chế  lao lên kéo cô .
Ánh mắt  tối sầm,  theo bóng lưng hai  họ, cảm giác khó chịu như một cơn sóng dữ cuộn trào trong lòng.
Em trai?
Cậu  thật sự chỉ là em trai thôi ?
Cát Phi Dương và Lục Thanh Ninh   đầy ẩn ý. Dù gì thì họ cũng  rõ Hoắc Diên Xuyên là  thế nào. Không ngờ kẻ luôn lạnh lùng, xa cách như     lúc trông đáng thương đến . Đây thật sự là con  khác của Hoắc Diên Xuyên ?
Tuy nhiên, Cát Phi Dương và Lục Thanh Ninh cũng   thời gian nghĩ ngợi nhiều. Họ  theo Tân Dã, mà Tân Dã thì   Khương Ngư kéo , thế nên đương nhiên họ cũng rời khỏi đó.
Những  khác  khi chứng kiến một màn kịch tính như  đều cảm thấy vô cùng phấn khích, bàn tán sôi nổi  cũng dần tản .
Lúc , Tống Nghiên Tuyết thấy    giải tán, cô  bước tới chỗ Hoắc Diên Xuyên nhưng   chỉ  đó, thần sắc trống rỗng, như thể đang lạc trong suy nghĩ của chính . Ở phía bên , Tống Ngọc Hàn vẫn còn  bệt  đất, mặt nhăn nhó vì đau.
Tống Nghiên Tuyết do dự một chút  chạy về phía em trai.
"Anh Diên Xuyên, để em xem tình hình của em trai em . Vừa     tay cũng mạnh quá ."
 Hoắc Diên Xuyên dường như  hề  thấy lời cô . Tống Nghiên Tuyết cắn môi,   thêm gì nữa mà nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tống Ngọc Hàn, cúi xuống, giọng đầy quan tâm:
Mộng Vân Thường
"Ngọc Hàn, em   chứ?"
Tống Ngọc Hàn từ nãy đến giờ vẫn để ý thấy chị gái  chạy về phía Hoắc Diên Xuyên  tiên. Cậu vì cô mà  thương,  thêm những lời  sắc bén của Khương Ngư khi nãy, trong lòng đột nhiên  chút khó chịu.
Dù ,   lên tiếng trách cứ gì cả, chỉ để Tống Nghiên Tuyết đỡ  dậy.
Dáng  Tống Ngọc Hàn tuy vẫn còn nét thiếu niên, nhưng  cao lớn, suýt chút nữa khiến Tống Nghiên Tuyết  chống đỡ nổi. Cô  nhờ Hoắc Diên Xuyên hỗ trợ, nhưng khi  sang  thấy ánh mắt    Tống Ngọc Hàn đầy lạnh lẽo, đến mức khiến cô  chút e ngại.