Cô  đến đây để tìm Trần Tư Nguyệt, mong bà  thể cho  một chủ ý, nhưng   ngờ đến  đúng lúc.
Vừa  đến cửa, cô  lờ mờ  thấy tiếng tranh cãi bên trong.
Bản năng khiến cô nín thở, bước chân chậm , khẽ tựa  cửa để  rõ hơn.
Mộng Vân Thường
 khiến cô  thất vọng là, nội dung câu chuyện  rõ ràng, chỉ loáng thoáng  thấy những từ như "con của ", "đòi tiền", "tạo nghiệt".
Còn  kịp  thêm, cửa bất ngờ mở  từ bên trong.
Một  phụ nữ đội mũ vội vã bước . Dường như bà   chút đắc ý, nhưng khi  thấy Tống Nghiên Tuyết  ngay cửa, ánh mắt lập tức co rụt , gương mặt thoáng nét phức tạp.
Không  lời nào, bà  chỉ cúi đầu, bước  nhanh hơn, rời khỏi nơi đó.
 trong lòng Tống Nghiên Tuyết, sóng lớn  dậy lên.
Người phụ nữ …    dáng vẻ giống hệt Trần Tư Nguyệt đến ?
Cô  cảm thấy  gì đó  . Từ  đến nay, cô  từng   Trần Tư Nguyệt  chị em ruột.   phụ nữ …
"Ai đó?!"
Giọng  của Trần Tư Nguyệt đột nhiên vang lên, kéo suy nghĩ của Tống Nghiên Tuyết trở  thực tại.
Từ trong nhà bước , bà   thấy sắc mặt tái nhợt của cô, đôi mày nhíu , ánh mắt lộ rõ sự dò xét.
"Nghiên Tuyết, cháu đến đây lúc nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/515.html.]
Tống Nghiên Tuyết theo bản năng định  dối, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn  thật.
Cô  kể  rằng   đến một lúc , thậm chí còn chạm mặt  phụ nữ  gương mặt giống hệt Trần Tư Nguyệt.
Trần Tư Nguyệt  tỏ  quá vui vẻ khi  , nhưng bà  cũng   gì thêm, chỉ bảo cô  nhà.
Bước chân  bên trong, Tống Nghiên Tuyết đột nhiên cảm thấy hối hận. Hôm nay, cô  thực sự  nên đến đây.
Trong lòng cô  bỗng xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ – liệu   Trần Tư Nguyệt đang  chuyện gì phạm pháp ?
Nếu đúng như , thì   thể cô   vô tình phát hiện  điều  nên . Lỡ như Trần Tư Nguyệt vì  bịt đầu mối mà… g.i.ế.c cô  thì ?!
Càng nghĩ, sắc mặt cô  càng trắng bệch.
Dường như Trần Tư Nguyệt nhận  sự bất an của cô, nên thái độ cũng dịu  đôi phần. Bà  rót cho cô một ly nước, nhẹ giọng :
"Uống chút nước , sắc mặt cháu kém quá."
 Tống Nghiên Tuyết  dám uống.
Nếu trong nước  độc thì ?
Tống Nghiên Tuyết  chằm chằm  Trần Tư Nguyệt, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
"Dì Nguyệt, dì giúp cháu một chút ! Cha  cháu  đuổi cháu  ngoài!"
Trần Tư Nguyệt trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi:
"Cháu  cái gì?"