Tống Phương bước lên, vỗ nhẹ lên tay Tống Nghiên Tuyết,   sang Tô Nhu, giọng đầy ẩn ý:
"Đứa nhỏ Nghiên Tuyết  đúng là hiểu chuyện. Nếu thật sự chúng   thể trở thành một gia đình thì cũng là chuyện . Dù  cũng đều mang họ Tống,   ?"
Vừa  , đôi mắt Tống Nghiên Tuyết ánh lên vẻ vui mừng,  giấu  sự mong đợi:
"Dì, ý của dì là…"
 ngay lúc đó, một giọng  lạnh lùng vang lên, cắt ngang bầu  khí:
"Mấy   đủ ?"
Tất cả đều  đầu  về phía Hoắc Diên Xuyên. Anh lạnh mặt, giọng trầm xuống:
"Chuyện giữa Khương Ngư và ,  cần ai xen . Còn cô, Tống Nghiên Tuyết,    , đừng gọi  như thế nữa. Cô  thể gọi  là đồng chí Hoắc hoặc bộ trưởng Hoắc."
Anh dừng một chút, ánh mắt sắc bén  cô :
"Nếu   cô còn  nhớ, thì đừng trách .  sẽ coi như  từng quen  cô."
Tống Nghiên Tuyết cắn môi, vẻ mặt lúng túng, nhưng  nhanh liền lấy  bình tĩnh, giọng điệu mềm mại:
"Xin   Diên Xuyên… À , đồng chí Hoắc. Là em nhất thời nóng vội. Nếu    thích thì em cũng  gọi nữa. Em chỉ hy vọng   đừng vì sự tồn tại của em mà ảnh hưởng đến tình cảm của  và chị Khương Ngư. Đó là điều em   thấy nhất."
Tống Phương cau mày,  nhịn  lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/538.html.]
"Diên Xuyên, con đang  cái gì ? Nghiên Tuyết chỉ  vài lời công bằng thôi, chẳng lẽ con còn  chỉ trích nó giống như con  chỉ trích em gái  ?"
Mộng Vân Thường
Bà   sang Tống Nghiên Tuyết, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô , giọng đầy trìu mến:
"Nghiên Tuyết, cháu đừng để ý đến nó. Cứ gọi thế nào cháu thích là . Dì chỉ thích những cô gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện như cháu thôi. Con gái mà quá mạnh mẽ, nhanh mồm nhanh miệng thì chẳng ai thích ."
Khương Ngư  rõ Tống Phương cố ý  cho cô , nhưng cô chẳng buồn để tâm, thậm chí ngay cả Hoắc Diên Xuyên cô cũng chẳng  để ý.
Cô  nhạt,  sang , giọng  bình thản nhưng  mang theo sự quyết tuyệt:
"Cho nên, em vẫn cảm thấy chúng  nên ly hôn càng sớm càng . Như ,   thể thoải mái ở bên Tống Nghiên Tuyết."
Hoắc Diên Xuyên lập tức biến sắc.
Anh  cô chằm chằm, trong mắt hiện lên một tia đau khổ:
"Khương Ngư, em nhất định   như  ? Em  rõ tình cảm của  mà. Hơn nữa, chúng  còn  A Ly. Anh  thích  khác, và  cũng sẽ  ly hôn."
Ánh mắt  đầy kiên định. Đương nhiên,    như  trông  vẻ hèn mọn, nhưng vợ   sắp chạy mất ,   thể để chuyện đó xảy .
Tống Phương thấy , giận đến run . Bà  thật sự  thể chấp nhận  cảnh con trai   Khương Ngư nắm chặt trong tay như .
Cuối cùng,  gặp mặt  kết thúc trong  khí căng thẳng. Cả hai bên đều chẳng ai vui vẻ gì.
Nhà họ Hoắc  lấy  dược liệu, con trai bà  cứ khăng khăng bám lấy Khương Ngư  rời, khiến Tống Phương tức đến mức suýt phát bệnh.