Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Dù  đây căn phòng đó  , nhưng Khương Ngư cũng   hứng thú ở .
Tô Nhu  cho  dọn dẹp, biến căn phòng cũ của Tống Nghiên Tuyết thành thư phòng.
Vừa về đến nhà, Tống Ngọc Hàn  quanh, thấy Tống Nghiên Tuyết  biến mất, thậm chí căn phòng của cô  cũng  còn, lập tức nổi trận lôi đình.
Cậu  giận dữ quát lớn với  hầu, giọng đầy tức tối:
"Sao  thế ? Ai cho phép dọn phòng của Nghiên Tuyết? Cô  ở ?!"
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng khách, Khương Ngư ung dung   sofa, thong thả nhấp một ngụm cà phê. Từng động tác của cô đều toát lên vẻ tao nhã, thảnh thơi. Loại cà phê  là hàng thượng hạng, đúng là nhà giàu luôn  cách hưởng thụ.
Tống Ngọc Hàn  bước , liền trông thấy cảnh tượng , trong lòng dâng lên một cỗ tức giận khó tả. Cậu  nghĩ đến gương mặt đầy nước mắt của Tống Nghiên Tuyết, nghẹn ngào  với  rằng cô   rời khỏi nhà họ Tống. Trong mắt  , tất cả đều là do Khương Ngư ép buộc, quá đáng đến cực điểm! Không nhịn ,   lớn tiếng chất vấn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/548.html.]
"Chị thật sự quá đáng! Cho dù chị  là con gái ruột nhà họ Tống thì  ? Chị Nghiên Tuyết  sống ở đây bao nhiêu năm nay, chị dựa  cái gì mà  về  đuổi   ? Chị  tư cách gì mà ngang ngược như ? Chị cho rằng  là ai?"
Nói xong, Tống Ngọc Hàn trừng mắt  Khương Ngư, nghĩ rằng cô sẽ tức giận hoặc ít nhất cũng lộ  vẻ áy náy. Thế nhưng, ngoài dự đoán của  , cô chỉ bình tĩnh liếc  một cái, trong mắt  gợn lên chút cảm xúc nào.
Thái độ  khiến Tống Ngọc Hàn cảm thấy như  coi thường, cơn giận càng bùng lên mạnh mẽ,   nghiến răng  tiếp:
"Chị   thấy   gì ?  sẽ  bao giờ coi chị là chị gái của ! Trong lòng  chỉ  một  chị, đó là Tống Nghiên Tuyết!"
Mộng Vân Thường
Khương Ngư thản nhiên đặt ly cà phê xuống, rút khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng,  đó tựa lưng  ghế, giọng  lạnh nhạt nhưng đầy châm chọc:
"Cậu lấy   mặt mũi mà  với  những lời , Tống Ngọc Hàn? Cậu nghĩ  là ai? Cậu     chị gái ? Thật xin ,  cũng  cần một đứa em trai như .
 ở đây chỉ vì cha , chứ chẳng liên quan gì đến  cả. Cậu  xem Tống Nghiên Tuyết là chị thì cứ  tìm cô , đừng    mặt  mà la hét om sòm.
  từng  gì   với ,    tư cách  lập trường gì để dạy dỗ . Ngược ,  thấy  mới là    giáo dục."