Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Tống Ngọc Hàn siết chặt nắm tay, cảm thấy lời lẽ của Khương Ngư quá mức kiêu ngạo. Cậu  cứ nghĩ rằng cô sẽ nhượng bộ, thậm chí sẽ chịu thua mà đón Tống Nghiên Tuyết trở về, nhưng  ngờ cô  chẳng hề nao núng.
Ánh mắt   đảo qua chiếc vòng cổ tinh xảo cùng những món trang sức đắt tiền  tay Khương Ngư, trong lòng càng thêm khó chịu. Trước đây, Tô Nhu  từng đưa những thứ  cho Tống Nghiên Tuyết, nhưng giờ  sẵn sàng trao vật tổ truyền của nhà họ Tống cho Khương Ngư. Điều  khiến   cảm thấy bất công vô cùng.
Cậu  hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất chị cứ nghĩ như . Tóm , từ giờ chúng  nước sông  phạm nước giếng!"
Khương Ngư khẽ , ánh mắt sắc bén quét qua  :
"Nước sông  phạm nước giếng? Tốt thôi.   nghĩ  nên xin    . Cậu dựa  cái gì mà lớn tiếng với  như ?
Còn nữa, cha   từng   với Tống Nghiên Tuyết. Cậu nên tự hỏi  , nếu họ thật sự đối xử tệ bạc với cô , thì liệu cô   thể sống sung sướng như hiện tại ? Quần áo hàng hiệu, trang sức đắt tiền, cuộc sống xa hoa—những thứ  đều là mơ ước của  bao . Nếu ngay cả như  mà  còn cảm thấy cô   ủy khuất, thì  chỉ  thể  rằng tiêu chuẩn của  quá cao ."
Tống Ngọc Hàn  chặn họng,  thể phản bác.    cũng  chịu nhận thua, chỉ bực tức :
"Chị chỉ giỏi giảo biện! Chị   chẳng qua là để lấy lòng cha ,   thêm lợi ích cho  mà thôi! Đừng  giả vờ thanh cao!"
Khương Ngư nhếch môi, ánh mắt thoáng qua chút khinh thường:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/549.html.]
"Tùy  nghĩ thế nào cũng .  và  vốn dĩ  giống .
Cậu là  ấm của nhà họ Tống,  thứ đều  bày sẵn  mặt.   thì khác,  dù  dựa  gia đình cũng  thể sống  . Đừng nghĩ ai cũng như .
Còn về chuyện cha ,   từng chủ động đòi hỏi bất cứ thứ gì.  nếu họ  cho ,  cũng sẽ  từ chối. Đây là quyền lợi bình đẳng giữa  và ."
Tống Ngọc Hàn tức đến đỏ bừng mặt, trừng mắt  cô đầy phẫn nộ:
"Giỏi lắm, chị khéo ăn khéo  như , chẳng trách cha   chị lừa gạt!     lừa , chị chính là một kẻ độc ác!"
Vừa bước  nhà, Tô Nhu   thấy cảnh tượng căng thẳng giữa Tống Ngọc Hàn và Khương Ngư. Cậu   giữa phòng, gương mặt đầy giận dữ, còn  hầu xung quanh thì cúi đầu  dám lên tiếng.
Tô Nhu lập tức  đổi sắc mặt, giọng nghiêm nghị:
Mộng Vân Thường
"Ngọc Hàn, con đang  gì ? Khương Ngư là chị gái con,  mà con  lớn tiếng quát tháo chỉ vì một  ngoài?"
Bà hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén:
"Mẹ thật  hiểu nổi, rốt cuộc Tống Nghiên Tuyết  cho con uống bùa mê thuốc lú gì? Nếu con thương tiếc cô  đến ,   bạn với cô , thì cứ việc  tìm! Trong nhà ,  ai ngăn cản con cả!"