Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Mấy ngày , Hoắc Diên Xuyên đưa A Ly trở về. Vừa  thấy con trai, Khương Ngư vội vàng chạy tới, nhưng ngay lập tức, cô khựng .
A Ly   dính đầy bụi đất, quần áo xộc xệch, gương mặt  nhợt nhạt.  điều khiến Khương Ngư bất ngờ hơn cả chính là  bé  về một —bên cạnh còn  một cô bé trạc tuổi A Ly,  khép nép  lưng .
Khương Ngư  hỏi gì nhiều, chỉ nhẹ giọng :
"Trước tiên, hai đứa  tắm rửa sạch sẽ   ăn cơm nhé."
Rõ ràng A Ly  đói,   xuống  ăn một mạch  nhiều. Cô bé  lúc đầu còn cảnh giác, nhưng thấy     ý , cũng bắt đầu ăn từng miếng lớn. Cả ba đứa trẻ đều im lặng, chỉ lo ăn uống, trong  khí  chút căng thẳng.
Chờ đến khi hai đứa nhỏ ăn no, A Ly mới chậm rãi kể  chuyện  xảy  trong mấy ngày qua.
Mộng Vân Thường
"Thực , đám    để ý đến con từ lâu . Họ là một nhóm chuyên buôn bán di vật văn hóa, lấy đồ cổ mang  nước ngoài bán kiếm lời. Lần , họ bắt con để giúp phân biệt thật giả.  con  nhân lúc  ai chú ý mà trốn thoát.
Vì   đường, con cứ chạy bừa  tình cờ gặp  Thẩm Thanh."
A Ly  sang  cô bé bên cạnh,  đó tiếp tục kể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/621.html.]
"Hóa   cảnh của Thẩm Thanh cũng  khác gì  hồi còn nhỏ. Cha   còn, cô bé sống với bác cả.  bác    gả Thanh cho một gã đồ tể lớn tuổi để lấy tiền  của hồi môn cho con trai họ. Thanh   nên bỏ trốn,   gặp con, thế là hai đứa cùng  chạy."
Nghe đến đây, Khương Ngư cảm thấy xót xa. Cô  Thẩm Thanh, thấy trong đôi mắt cô bé ánh lên vẻ quật cường,   chút khuất phục nào.
"Cháu tên là Thẩm Thanh  ? Cháu và A Ly cũng xem như  duyên. Trước đây dì cũng từng trải qua  cảnh giống cháu, nên dì hiểu cảm giác của cháu lúc . Nếu cháu    về, dì  thể giúp cháu ở , lo cho cháu  học,  ?"
Không ngờ  dứt lời, Thẩm Thanh lập tức quỳ xuống, giọng  dứt khoát:
"Dì ơi, cháu   học! Nếu dì giúp cháu,   cháu nhất định sẽ báo đáp dì!"
Khương Ngư vội vàng đỡ cô bé dậy, khẽ lắc đầu mỉm :
"Cháu  cần  nghĩ đến chuyện báo đáp gì cả. Dì giúp cháu   vì chờ cháu đền ơn. Dì sẽ lo cho cháu  học, chỗ ăn ngủ cũng  cần lo lắng. Nếu cháu  kiếm tiền, dì  thể sắp xếp cho cháu  ở cửa hàng, để cháu  thể tự lo cho ."
Thẩm Thanh  , trong đôi mắt rực lên niềm vui mừng xen lẫn kinh ngạc.
"Cháu đồng ý!"