Thập Niên Quân Hôn: Vợ Béo Bá Đạo Của Thủ Trưởng - Chương 404
Cập nhật lúc: 2025-12-17 17:19:06
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Diệp Ninh giống như trút gánh nặng, suýt chút nữa hô to nhớ thì !
“Anh gì hết, chỉ là lúc đến cửa nhà nghỉ thì say mèm, và nhân viên của nhà nghỉ cùng nâng về phòng, đó ngủ mất.”
Cố Phong nhíu chặt mày : “Chỉ như thế thôi?”
“À, đúng . cởi giày và áo khoác cho , say đến bất tỉnh nhân sự, cho nên đừng uống rượu nữa.” Diệp Ninh thả lỏng , trở về dáng vẻ như .
“Vậy tại hôm nay em trốn tránh ?” Cố Phong vẫn cảm thấy khác thường, nhịn hỏi.
Diệp Ninh hổ , lắc đầu như trống bỏi.
“ trốn lúc nào chứ? Tại trốn ? Chỉ là cảm thấy ngày mai chúng về , cho nên mới đến đây xem xem còn chuyện gì cần xử lý . Nếu đến thì cũng đang định về đây.”
Cô một cách chắc nịch, trông hề vẻ chột gì cả.
Cố Phong vẫn cứ nghi ngờ hỏi: “Thật ?”
“Nếu thì thế nào nữa?”
Cố Phong đành tin rằng suy nghĩ quá nhiều , dáng vẻ hiện tại của Diệp Ninh, đúng là cũng giống như xảy chuyện gì.
“Vậy bây giờ chúng về ?”
Diệp Ninh suy nghĩ, nếu hiện tại về nhà nghỉ, chừng Mục Văn Hạo cửa chặn đường cô.
“Khó khăn lắm chúng mới cơ hội đến kinh thành, là mua một ít đặc sản về tặng cho đồng nghiệp , ?”
Cố Phong cưng chiều gật đầu : “Được thôi.”
Hai sóng vai mà , rời khỏi xưởng sản xuất điện ảnh.
mà chơ bọn họ , Trương Quốc Trụ và Ngô Thu Á lập tức từ trong góc khuất xuất hiện.
Ngô Thu Á cạn lời, bọn họ hai đạo diễn lớn, mà trốn ở góc tường lén hai thanh niên chuyện, nếu như để khác thấy sẽ cực kỳ mất mặt.
“Quốc Trụ, sở thích từ lúc nào thế?”
Trương Quốc Trụ Ngô Thu Á hiểu lầm hành vi của , đỏ mặt.
“ cũng lén chuyện đời tư của khác, chỉ là quan tâm tình trạng của hai bọn họ mà thôi.”
Thông qua những lời , Ngô Thu Á ngửi mùi nhiều chuyện: “Cho nên rốt cuộc hai bọn họ chuyện gì thế? Cái Cố Phong đang theo đuổi Diệp Ninh hả?”
“Ông cũng nhận ?”
Trương Quốc Trụ như thế, Ngô Thu Á dở dở .
“Thứ nhất, ngốc. Thứ hai, mắt mà.”
“Được , ông thông minh. Vậy ông xem xem Diệp Ninh tình cảm với Cố Phong ?” Trương Quốc Trụ thể là hiểu gì về phương diện tình cảm.
Ngô Thu Á cũng trả lời ngay, mà về phía Diệp Ninh và Cố Phong rời .
“Cái khó lắm. Con Diệp Ninh mặt ngoài thì lạnh nhạt, nhưng thực tế là ngoài lạnh trong nóng. Hiện tại tuy rằng cô đối xử chút đặc biệt với cái Cố Phong , nhưng mà hình như còn thiếu gì đó.”
“Thiếu gì chứ?” Trương Quốc Trụ sốt ruột truy vấn.
Ngô Thu Á thu tầm mắt , thấy sốt ruột như thế, đột nhiên trêu chọc: “Người sẽ còn tưởng rằng theo đuổi cô nữa đó.”
Tuy rằng Trương Quốc Trụ cũng khá lớn tuổi, nhưng đến bây giờ vẫn cứ cô đơn một , còn vợ.
Thay vì quan tâm vấn đề tình cảm của khác thì còn bằng lo cho bản thì sẽ hơn.
Trương Quốc Trụ cạn lời, nhưng mà chuyện nên hỏi thì vẫn hỏi.
“Cho nên rốt cuộc là thiếu cái gì?”
Từ đến nay Ngô Thu Á bao giờ thấy cạn lời như bây giờ: “Thiếu cảm giác, cảm giác mà chính cũng thể nào miêu tả thành lời , ?”
Chờ Diệp Ninh và Cố Phong xách theo bao lớn bao nhỏ đồ đặc sản về thì cũng thấy bóng dáng của Mục Văn Hạo , chuyện Diệp Ninh cảm thấy kinh ngạc.
Dựa theo tính cách của Mục Văn Hạo, lẽ nên bỏ cuộc một cách dễ dàng như thế mới đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-quan-hon-vo-beo-ba-dao-cua-thu-truong/chuong-404.html.]
Hình như Cố Phong nhận suy nghĩ của cô, chủ động : “Có em đang suy nghĩ vì hôm nay Mục Văn Hạo xuất hiện ?”
Mộng Vân Thường
Diệp Ninh phủ nhận nhưng mà hình như việc gì mà thể thừa nhận cả.
“ , còn tưởng rằng còn sẽ đến đây kiếm chuyện nữa.”
Cho nên cô mới bên ngoài dạo lâu như thế.
Cố Phong : “Ngày hôm qua với thi đấu uống rượu, thêm một điều kiện.
Diệp Ninh khó hiểu .
“Nếu thua thì lúc ở kinh thành phép xuất hiện mặt em.
Cố Phong Mục Văn Hạo khó chơi, cho nên ngày hôm qua mượn cơ hội để giải quyết chuyện .
Diệp Ninh thật sự ngờ đến chuyện , mà khiến cô càng kinh ngạc hơn là: “Cho nên cuối cùng là chiến thắng ?”
Cố Phong gật đầu : “Chắc là thế . Bởi vì cuối cùng còn thể rời khỏi tiệm cơm, mà thì say đến bất tỉnh nhân sự.”
Diệp Ninh nghĩ đến trạng thái tối hôm qua của , thật trông vẻ tỉnh táo, nhưng thực tế là say ở cấp bậc cao hơn, đến cả những sự việc phát sinh đó cũng nhớ rõ .
“Sao sớm.”
Nhìn một đống túi đồ đặc sản ở trong tay, như thế thì cô cần dạo lâu như thế .
“Không em là mang đặc sản về cho các đồng nghiệp ?” Cố Phong thật sự cho rằng cô như thế.
Diệp Ninh cũng thể nào giải thích rõ ràng , hiệu cho Cố Phong nhanh chóng về.
Hôm nay cô thật sự mệt !
Sáng sớm.
Trương Quốc Trụ theo Diệp Ninh và Cố Phong rời khỏi nhà nghỉ quân khu.
Hai tiện tay cản một chiếc taxi , thẳng đến ga tàu hỏa.
Diệp Ninh ở chỗ đợi xe, Cố Phong mua vé.
Lại đến nơi nữa, Diệp Ninh tự chủ nghĩ đến đủ loại tình huống nguy hiểm cô gặp .
Nếu cuối cùng Cố Phong mạo nguy hiểm sẽ bại lộ để cứu cô, chỉ sợ cũng cô của hiện tại.
“Tiểu Ninh, mua vé .” Cố Phong trở bên cô, cầm hai vé xe mới mua xong.
Diệp Ninh đang rơi trong hồi ước, trong thời gian ngắn còn kịp hồn.
“Tiểu Ninh?” Cố Phong duỗi tay quơ quơ mặt cô.
“Hả?” Lúc Diệp Ninh mới ý thức trở về: “Anh mua vé ?”
Cố Phong dở dở : “Em đang nghĩ cái gì đó, nghiêm túc thế?”
Anh còn tưởng rằng Diệp Ninh đang rầu rĩ vì chuyện Mục Văn Hạo quấn lấy, nhưng mà câu trả lời của Diệp Ninh ngoài dự đoán của .
“ đang nhớ những chuyện phát sinh ở kinh thành .”
Diệp Ninh thành thật .
Cố Phong sửng sốt : “Mọi chuyện đều qua , còn nhớ gì?”
“Thật lúc đó một tích tắc nào đó nghi ngờ . Nghi ngờ phận của , càng nghi ngờ khi nào vì nhiệm vụ mà hi sinh .” Diệp Ninh thành thật suy nghĩ lúc đó: “Hiện tại ngẫm cũng cảm thấy buồn , ngờ sẽ suy nghĩ như thế.”
Anh là quân nhân, thành nhiệm vụ là thiên chức của quân nhân, cho dù vì thế mà trả giá tính mạng của .
Cho dù lúc đó lựa chọn cái gì thì cũng đều là quyết định chính xác nhất.
Giọng của Cố Phong dịu dàng : “Tiểu Ninh, em là thường, khi thường gặp nguy hiểm hoặc là sinh mệnh uy h.i.ế.p thì đều sẽ sợ hãi, sẽ suy nghĩ lung tung, chuyện bình thường. Em cần yêu cầu quá cao, cho dù là thánh nhân thì cũng thể nào bảo đảm đầu óc luôn luôn bình tỉnh và tỉnh táo .”
Anh cô vẫn luôn để ý chuyện , đó cũng an ủi cô như thế, nhưng hình như cô vẫn buông bỏ chuyện .