Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thật Thiên Kim Là Lão Tổ Tông Thời Phong Kiến - Chương 187.

Cập nhật lúc: 2025-05-15 08:56:16
Lượt xem: 174

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong vòng nửa phút ngắn ngủi, sắc mặt của Trịnh tổng thay đổi liên tục, cuối cùng cố gắng nuốt hết sự bực bội và sợ hãi, gượng gạo nở nụ cười.

“À ha ha, vậy thật sự chúc mừng nhé.” Trịnh tổng cười mà như khổ sở.

Lời ông ta vừa nói, chắc là Hạ Tam Thiếu không nghe thấy chứ? Anh ta sẽ không tính sổ với mình chứ?

Hạ Tư Tự giọng điệu thản nhiên: “Trịnh tổng khách khí rồi, dù sao cũng là đối tác của Tập đoàn Nam Thị, sau này kết hôn, tôi nhất định sẽ mời ông đến uống một chén mừng.”

Trịnh tổng: !!!

Cái gì thế này?

Hạ Tư Tự còn muốn kết hôn sao?!

Chẳng lẽ vài ngày nữa lại chia tay…

Dù vậy, nụ cười trên mặt Trịnh tổng vẫn sáng rực hơn một chút, liên tục gật đầu: “Được, được, được! Tôi thấy hai vị là đôi trai tài gái sắc, thật sự là trời sinh một đôi, chia tay thật tiếc, phải làm một cặp mới đúng!”

Tang Ninh cong môi: “Cảm ơn Trịnh tổng đã chúc phúc.”

“Ôi, tiểu Nam Tổng khách khí rồi!” Trịnh tổng lúc này đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Cô gái này sẽ không nhân cơ hội này mà tính sổ với ông ta chứ?

Tang Ninh lại lên tiếng: “Tôi vừa quay lại Tập đoàn Nam Thị, công ty hiện đang gặp chút rắc rối, nhưng tôi đã bắt đầu xử lý, và kỹ sư trước đây tôi cũng đã mời lại, về lô hàng của Hạo Vĩnh, tôi chắc chắn có thể làm ra đúng chất lượng và số lượng, chỉ mong Trịnh tổng có thể gia hạn thêm một tuần nữa cho thời gian thi công.”

Trịnh tổng vội vàng nói: “Được, được! Tiểu Nam Tổng từ trước đến nay luôn là người nói được làm được, tôi chắc chắn tin tưởng cô! Chỉ là gia hạn thời gian thi công thôi, không phải chuyện lớn gì!”

Tang Ninh mỉm cười: “Vậy thì cảm ơn Trịnh tổng.”

Trịnh tổng cười gượng: “Vậy… tôi không làm phiền nữa.”

Hạt Dẻ Rang Đường

Ông ta nhìn sắc mặt của Hạ Tư Tự, thấy Hạ Tư Tự không có vẻ gì là muốn tính sổ với mình, lập tức quay người, nhanh chóng lên xe rời đi.

Đợi đến khi cửa xe đóng lại, Trịnh tổng mới lau mồ hôi lạnh trên trán.

Trợ lý lập tức đưa khăn tay cho ông ta lau mồ hôi:

“Trịnh tổng, sao ngài lại coi trọng tiểu Nam Tổng như vậy? Chuyện chia tay rồi tái hợp rõ ràng không thể kết hôn thật sự được.”

“Cậu hiểu cái quái gì! Kết hôn hay không có gì quan trọng? Quan trọng là Hạ Tam Thiếu có hỗ trợ cô ấy hay không! Dù chỉ là tái hợp ba ngày, ba ngày đó cũng đủ để Hạ Tam Thiếu làm tôi c.h.ế.t ba trăm lần rồi!” Trịnh tổng chửi rủa.

Trợ lý ngượng ngùng gật đầu.

Trịnh tổng hít một hơi thật sâu, lần sau họ lại chia tay, ông ta cũng nhất định không dám trêu chọc Tang Ninh nữa.

Chẳng ai biết họ có lại quay lại hay không, cái thân già này không chịu nổi những kích thích như vậy.

Tang Ninh nhìn theo chiếc xe của Trịnh tổng rời đi, Hạ Tư Tự vòng tay ôm lấy eo cô, cô mới quay lại nhìn anh.

“Bao giờ thì tan ca?” Giọng anh vui vẻ.

Tang Ninh lắc đầu: “Chắc phải muộn một chút, anh về trước đi, bây giờ công ty nhiều việc quá.”

Những đống công việc rối rắm, cô đã âm thầm tính toán làm rối loạn công ty của Nam Chấn Minh, nhưng không ngờ lại hỗn loạn đến mức này, Nam Chấn Minh không làm gì mà mọi chuyện cũng đã rối tung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/that-thien-kim-la-lao-to-tong-thoi-phong-kien/chuong-187.html.]

Anh liếc nhìn dòng xe cộ đi qua lại trước cổng công ty, cũng hiểu cô phải giải quyết bao nhiêu người, phải mất bao nhiêu sức lực.

Anh nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì: “Vậy được, anh chờ em.”

Anh nắm lấy tay cô: “Có việc gì thì gọi điện cho anh.”

Cô gật đầu: “Vậy em sẽ nhanh chóng làm xong.”

Anh khẽ cười, nhìn cô quan tâm đến anh, tâm trạng dường như vui vẻ hơn một chút, giọng nói tùy ý: “Cũng có thể chậm một chút.”

Suốt nửa tháng sau, Tang Ninh bận rộn suốt ngày đêm, không có thời gian để uống một ngụm nước.

Nhưng cô vẫn rất quyết tâm, chỉ cần là con đường gian nan, dù có vất vả một chút, cô cũng thấy đáng.

Tê Mộc hội sở.

Cửa phòng bao được mở ra, âm thanh nhộn nhịp từ bên trong vọng ra, Cố Tinh Thần đang nói hăng say, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh vào:

“Ôi, Hạ thiếu đến rồi! Chúng tôi đang nói về cậu đấy!”

Hạ Tư Tự bước vào, kéo một chiếc ghế bên bàn tròn ngồi xuống: “Nói tôi cái gì?”

“Cái này…”

Cố Tinh Thần đột nhiên nhớ ra điều gì, lại nhìn ra cửa phòng bao rồi mới quay lại hỏi Hạ Tư Tự:

“Sao Nam tiểu thư không đi cùng cậu? Lại bị cô ấy đá rồi à?”

“……”

Hạ Tư Tự vừa cầm ly rượu lên, tay anh khựng lại một chút, ánh mắt trở nên u ám nhìn Cố Tinh Thần: “Cậu muốn c.h.ế.t à?”

Cố Tinh Thần lập tức cười ha hả: “Tôi chỉ đùa thôi mà, ha ha ha! Hạ Tam, sao cậu càng ngày càng không đùa được vậy?”

“Biến đi.”

Cố Tinh Thần hừ một tiếng, nâng ly rượu đụng nhẹ vào ly của anh: “Tôi biết rồi, Nam tiểu thư gần đây bận chuyện công ty mà, hôm nay cô ấy phải họp để xác nhận dữ liệu sản phẩm của lô hàng Hạo Vĩnh, không đến được.”

Hạ Tư Tự đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cậu sao biết?”

“Kỷ Nghiên bảo tôi đấy, ban đầu cô ấy cũng định đến, nghe nói Nam tiểu thư không tới, cô ấy cũng không tới nữa. Nhưng chắc phải bận thêm nửa tháng nữa, lúc đó chúng ta lại gặp nhau cũng không muộn.” Cố Tinh Thần nói một cách tùy tiện.

Hạ Tư Tự sắc mặt hơi căng thẳng: “Ồ.”

Cô ấy chỉ nói với anh một câu là hôm nay phải tăng ca.

Cố Tinh Thần nhìn sắc mặt anh, bỗng nhiên trêu đùa: “Không phải là cậu không biết đấy chứ?”

Hạ Tư Tự nhíu mày, ánh mắt u ám quét qua: “Chuyện của tôi không liên quan đến cậu.”

Cố Tinh Thần lập tức cười ha hả: “Ha ha ha, tôi chỉ hỏi cho vui thôi mà, chắc chắn cậu biết, hai người tình cảm tốt như vậy mà.”

Tình cảm tốt hay không thì chưa chắc, nhưng Cố Tinh Thần chỉ chắc chắn rằng hiện tại họ đang yêu đương. Cả ngày chia tay rồi lại quay lại, đúng là biết cách làm phiền nhau.

Hạ Tư Tự một hơi uống cạn ly rượu, trong mắt ẩn chứa một chút bất an.

“Ê, tôi đùa mà, cậu không cần phải để tâm thế đâu, Hạ Tam, kiểu này không giống cậu chút nào.”

Cố Tinh Thần một tay chống lên bàn, tay còn lại lắc lư ly rượu, thờ ơ nói: “Nếu cậu thật sự không yên tâm, chi bằng kết hôn luôn đi.”

Loading...