Thất Và Thập Thất - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-27 09:34:13
Lượt xem: 12
Ngày tuyết lớn, tiểu thế tử Uy Viễn Hầu đẩy vào ổ sói. Sau khi tỉnh lại, trở thành đứa ngốc, hắn thì què một chân.
*
Trong cuộc săn bắn mùa đông.
Không ai biết lúc đó xảy chuyện gì.
Mẫu nói, ngày đó tìm được chúng , và Tống Cảnh đang ôm chặt , nằm co ro trong sơn động đầy tuyết.
Máu me khắp người.
Bên cạnh còn có một xác sói.
Trời đông giá rét, hai chúng bị lạnh đến mức cả người cứng đờ.
Cấm Vệ quân thử hồi lâu nhưng thể ́ch hai chúng , đành phải cùng mang ngoài.
Mẫu nói khi đó tất cả nghĩ rằng hai chúng chết rồi.
Không ngờ hai chúng mạng lớn, đều sống tiếp được.
Chỉ là chân của Tống Cảnh dùng được nữa, thành kẻ ̀n phế.
Mà khi tỉnh lại ngơ ngơ ngác ngác, thành kẻ ngốc..
*
Mẫu nói, ngày đó khi Cấm Vệ quân đưa và Tống Cảnh và doanh ̣a, rất nhiều người nhìn thấy.
Hai chúng đã đến tuổi nam nữ thụ thụ bất , lại bị người nhìn thấy ôm như vậy.
Hai nhà đành phải ̣nh hôn sự để ngăn chặn lời đồn, giữ thanh danh cho hai nhà.
mẫu nói đầu bị va chạm, có lẽ này đành phải sống trong phủ.
Tống Cảnh bị mất đôi chân, cũng bị cha hắn giam trong phòng.
Mấy hôm trước, cha của Tống Cảnh là Uy Viễn Hầu dâng tấu chương lên, thỉnh cầu đổi vị trí thế tử của Tống Cảnh cho thứ tử.
Ông thấy Tống Cảnh là phế nhân, thể gánh được vị trí thế tử.
Tấu chương đã trình lên mấy hôm mà bệ hạ vẫn chậm chạp phê chuẩn.
Mẫu của Tống Cảnh là chất nữ nhà mẹ đẻ của Thái hậu, từ nhỏ ở trong cung làm thư đồng cho công chúa.
Sau khi đến tuổi, Thái hậu ́ch tứ hôn, gả cho Uy Viễn Hầu bây giờ.
số mệnh tốt, khi sinh Tống Cảnh được mấy năm đã qua đời vì bệnh phong hàn.
Bây giờ Uy Viễn Hầu phu nhân là tục huyền, thứ tử Uy Viễn Hầu do kế thất sinh .
Bệ hạ chậm chạp đồng ý việc này vì nhớ đến đoạn tình cảm quá khứ với mẫu Tống Cảnh.
Tấu chương được dâng lên mười ngày, đột nhiên Chu phủ truyền tin tức.
Thất tiểu thư Chu gia nói, lúc săn bắn mùa đông, tiểu thế tử phủ Uy Viễn Hầu vì muốn săn giết sói tuyết đã đẩy nàng vào ổ sói làm mồi dụ.
Ai ngờ vô tình gặp lở tuyết, điều này khiến cho hai người bị nhốt trong sơn động.
Hành vi như vậy quá ngang ̀ng.
Bình thường, Tống Cảnh nổi tiếng ngang bướng, trong ngoài triều ̀nh âm thầm phê bình hắn từ lâu.
Cuối cùng bệ hạ vẫn phê chuẩn tấu chương của Uy Viễn Hầu, đổi vị trí thế tử của Tống Cảnh cho nhị đệ của hắn.
Vào đầu xuân, Tống Cảnh mất vị trí thế tử lại bị thêm hai chân ̀n phế bị cha hắn cho xe ngựa kéo biệt uyển ở phía Bắc thành.
Trên danh nghĩa là dưỡng thương, nhưng mẫu nói biết Tống Cảnh chuyến này có trở về được .
Tống Cảnh rời , mẫu dẫn lén xem.
Xe ngựa phủ Uy Viễn Hầu vô cùng khí thế, nhưng người nhìn lại cảm thấy ngột ngạt.
Bánh xe lộc cộc lăn từ cửa nhỏ ở Hầu phủ.
Ta duỗi cổ nhìn theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/that-va-thap-that/chuong-1.html.]
Chỉ là khi gió nhẹ thổi bay rèm cửa, sắc mặt Tống Cảnh cảm xúc, sắc mặt còn lạnh lẽo hơn trong ngày tuyết lớn đó.
Hắn cũng nhìn thấy .
Bởi vì lúc ánh mắt hắn nhìn lướt qua bỗng trở nên sắc bén.
Ta sợ hãi rụt rụt lưng mẫu .
Tống Cảnh nên hận tan.
hắn biết khi hắn lâu, cũng bị đưa lên kiệu đến thôn trang của Chu phủ ở thành Nam.
*
Mẫu gửi thư cho , nói vài hôm nữa sẽ đón hồi phủ.
Ta đã ở thôn trang năm năm, vô cùng nhớ mẫu .
Sau khi nhận được thư, vô cùng vui vẻ thu dọn đồ đặc.
Điển thẩm thấy như vậy, cười nói: "Tiểu thư trở về phải chăm sóc bản cho tốt... Tương lai nếu như... Haiz, vẫn đừng nên lại nơi này."
Ta nói: "Mẫu nói bị bệnh, trở về thăm bà ấy. Đợi khi bà ấy khỏi bệnh thì sẽ lại đây."
Khoảng thời gian ở thôn trang còn vui vẻ hơn ở trong phủ.
Điền thẩm nói khờ, chỉ có nữ quyến phạm sai lầm, được sủng ái mới bị đưa đến thôn trang.
Đã được đón về phủ lại nghĩ đến chuyện về nơi này.
Buổi trưa, xe ngựa trong phủ đến đón .
Xe ngựa lắc lư từ ngoại thành trống trải chỉ vang lên tiếng sói gào, chậm ̃i vào thành.
Không khí ồn ào sôi động và phồn hoa ngăn cách âm thanh sói gào ở bên ngoài.
Mẫu bị bệnh thật.
Bà ấy nằm giường, đầu quấn khăn vải thật dày.
Tuy đắp kín chăn bông nhưng sắc mặt ́i nhợt như tuyết.
Dường như mẫu còn bệnh nặng hơn vào năm đó.
người bên cạnh bà ấy đều vui vẻ, tươi cười hớn hở.
Bọn họ nói chúc mừng mẫu .
Ta hiểu, rõ ̀ng trông nương có vẻ rất khó chịu, vì bọn họ lại chúc mừng bà ấy?
Nha hoàn Cung Như bên cạnh mẫu nói với : "Tiểu phu nhân vừa sinh đệ đệ cho Thất tỷ nhi, chẳng phải đây là chuyện vui à? Sau này Thất tỷ nhi và tiểu phu nhân có chỗ dựa rồi!"
Thì mẫu và tiểu thẩm ở thôn trang sinh con.
Từ khi tiểu thẩm ở thôn trang sinh con, từng gặp lại bà ấy.
Sau khi mẫu sinh con có phải cũng biến mất ?
Mẫu hỏi, đầu tiên là cười.
Sau đó cười nổi nữa.
Vẻ mặt phức ̣p nhìn hồi lâu giống như muốn khóc.
"Thất tỷ nhi của đúng là số khổ!"
Bà ấy lau nước mắt, khiến muốn khóc theo.
"Thất tỷ, con còn nhớ Tống Cảnh ?"
"Trước con và hắn đã ́nh hôn, bây giờ hắn hồi kinh, sẽ giành lại vị trí thế tử lần nữa."
"Con nói với hắn, bảo hắn cưới con."
Thân thể của co rụt lại, sợ hãi nói: "Nếu... Nếu hắn lại đẩy con vào ổ sói thì ?"
Mẫu dịu dàng sờ tóc : "Không , nếu Thất tỷ nhi của chúng gặp nguy hiểm, mẫu và đệ đệ sẽ đến cứu Thât tỷ. Sau này Thất tỷ và đệ đệ phải giúp đỡ lẫn !"
Mẫu nói gì cũng đúng.