Bác sĩ Giang lập tức  chắn  Thẩm Huệ Huệ, quát lớn: "Cô  cũng là bác sĩ, táo là do lãnh đạo đặc biệt cấp cho cô  hai quả. Nếu  bất mãn, tự  tìm lãnh đạo mà đòi, đừng  khó một đứa trẻ!"
Giọng bác sĩ Giang vang lên, thu hút sự chú ý của nhiều  xung quanh.
Nhất là khi cô mặc đồ bác sĩ, càng dễ gây chú ý.
Thử ca thấy   đều  về phía ,  ít  tỏ vẻ bất bình, vội vàng  xã giao: "Nào   khó gì, bọn  chỉ  kết bạn thôi. Thôi  ,  các cô là   đắn,  thèm chơi với bọn . Chúng   đây!"
Nói xong, Thử ca vẫy tay, dẫn  rời .
Sau khi họ , bác sĩ Giang thở phào nhẹ nhõm,  sang hỏi Thẩm Huệ Huệ: "Em   chứ,  sợ ?"
Thẩm Huệ Huệ lắc đầu.
Mấy tên lưu manh  tuy đáng sợ, nhưng xung quanh  nhiều , cô  thấy sợ lắm. Ngược , bác sĩ Giang  căng thẳng nhưng vẫn kiên quyết   bảo vệ cô.
Nghe Thẩm Huệ Huệ liên tục cảm ơn, bác sĩ Giang vẫy tay: "Giữa chúng  cần gì khách sáo. Bọn lưu manh  bình thường  dám lộ mặt, đúng lúc khó khăn  nhảy  tranh thủ kiếm chác.   , huyện tuy  thông báo chính thức, nhưng đường sắp thông . Khi lực lượng cứu hộ đến, Ninh Bình trở  bình thường sẽ an  thôi."
Thẩm Huệ Huệ gật đầu.
Bác sĩ Giang ăn xong lập tức bận việc,  khi  dặn dò Thẩm Huệ Huệ:
"Lũ lụt cuốn trôi hầu hết thực phẩm, chỉ còn lương thực dự trữ của chính phủ là nguyên vẹn. Mấy ngày nay   chỉ  phát gạo, mì, dưa muối... đồ dễ bảo quản. Rau củ quả dễ hỏng, ngâm nước lũ một đêm là  ăn . Táo lúc  ở Ninh Bình là thứ quý hiếm. Em bé như em cầm hai quả táo, giống như đứa trẻ cầm gạch vàng  giữa chợ, quá nổi bật. Tốt nhất nên ăn ngay cho yên tâm."
Thẩm Huệ Huệ gật đầu, tranh thủ lúc giữa trưa đông , nhanh chóng  về phía phòng bệnh.
Tối qua cô ăn một chút vỏ bánh của  , hôm nay  hai quả táo, chia  mỗi  một quả.
Thẩm Huệ Huệ bước nhanh mà  để ý, phía  góc tường, đám lưu manh   , vẫn đang theo dõi cô.
"Cô   về phòng bệnh,  lẽ thực sự là bác sĩ?" Một tên lưu manh kinh ngạc.
Thử ca tát  đầu : "Đồ ngu! Bác sĩ nào nhỏ thế? Với   phụ nữ  mặc đồ bác sĩ, còn cô   ?"
"Thử ca  đúng." Tên lưu manh vội vàng phụ họa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-chi-vao-hao-mon-toi-duoc-cung-chieu-het-muc-thap-nien-90/120.html.]
"Con bé gầy như bộ xương, chắc là bệnh nhân trong phòng." Thử ca .
" hỏi , bệnh nhân  gì  táo?" Tên   hỏi.
"Cô  dùng cách đặc biệt để lấy chứ ? Lừa, trộm... Lãnh đạo nào  ký tên cấp riêng hai quả táo cho con bé ?" Thử ca cáu kỉnh.
Tên lưu manh cảm thấy chuyện  gì đó kỳ lạ, nhưng thấy mặt Thử ca đang giận,  dám  thêm.
Vân Vũ
Thử ca dạo  phạm sai lầm,  Trần ca nổi giận.
Sáng nay tin huyện phát táo lan , nhiều đại ca trong giới đều động lòng.
Đáng tiếc lô trái cây  huyện quản lý  chặt, chỉ  đủ điều kiện mới  nhận,  khác dù  quan hệ cũng  lấy .
Thử ca thấy cơ hội ,  kiếm ít táo dâng lên Trần ca.
Tiếc là đa   trong huyện đều  mặt bọn họ,  thấy bọn họ đến, ai  trái cây liền cắn ngay một miếng, sợ  Thử ca để ý.
Táo  cắn , Thử ca đương nhiên  lấy. Đi một vòng, cuối cùng để mắt đến bác sĩ Giang và Thẩm Huệ Huệ.
Phản ứng của họ chứng tỏ họ là  ngoại tỉnh.
Bắt nạt dân địa phương còn  kiêng dè, nhưng  ngoài thì khỏi cần khách sáo!
Nghĩ , Thử ca lập tức  lệnh: "Đuổi theo,   tin trị  nổi một con nhóc."
Mấy  ồ ạt tiến về phòng bệnh, nhưng      chặn .
Bảo vệ già nhận  bọn họ, nhất quyết  cho .
Thấy Thẩm Huệ Huệ sắp lên lầu, Thử ca bèn bảo đàn em cản bảo vệ, còn  lấy áo che mặt, lẻn .
Tìm một hồi, cuối cùng phát hiện Thẩm Huệ Huệ.
Thấy cô  ở góc,  lưng , hai quả táo giấu  lưng, Thử ca mừng rỡ.