"Ánh mắt ngoảnh   khi rời   chứng tỏ trong lòng  vốn  yên tâm về Diêu Tình, tiềm thức  mặc định cô   khả năng tạo  động tĩnh. Thêm  đó,    chúng   trốn thoát, một khi  thấy tiếng động, sẽ càng củng cố nghi ngờ vốn  trong lòng, tin chắc đó là âm thanh do Diêu Tình tạo ..."
"Tổng hợp những điều ,  cảm thấy  thể mạo hiểm thử một , nên  hành động mà  báo  với  , xin  nhé."
"Dù đúng là  hù một phen, nhưng tìm  chị Diêu là  ." Tú Phân nhẹ nhàng đáp.
"Trong  thời gian ngắn ngủi mà cân nhắc  nhiều điều đến thế, thật đáng nể." Tiểu Phương  bình tĩnh ,  phối hợp với Diêu Linh mở khóa   Thẩm Huệ Huệ đầy ngưỡng mộ.
"Người đầu tiên nghĩ  những điều    , mà là Diêu Linh." Thẩm Huệ Huệ , "Chính Diêu Linh  đẩy  một cái,  rằng Ma Tử  Diêu Tình ở , từ đó  mới liên tưởng ."
Diêu Linh đang mở khóa liếc  Thẩm Huệ Huệ, nhưng   gì.
 là cô nghĩ  đầu tiên, nhưng trong chớp mắt, đó chỉ là linh cảm bản năng,  hề sâu sắc như cách Thẩm Huệ Huệ phân tích. Trong vài giây ngắn ngủi, cân nhắc nhiều yếu tố  phản ứng chuẩn xác, tạo  âm thanh đánh lừa Ma Tử,   chuyện dễ dàng.
Diêu Linh vốn là  xuất chúng trong gia tộc, hiếm khi  đối thủ ngang tầm. Ngay từ  đầu gặp Thẩm Huệ Huệ, cô  nhận  đây là một cô gái thông minh.  cô  nghĩ  kém cỏi hơn. Cho đến khi đến thôn Nhai Tử, Diêu Linh mới nhận , nếu so về trí tuệ, hai   chênh lệch nhiều, nhưng về dũng khí và khả năng phản ứng tình huống, cô thua kém  ít.
Dù  rõ nguyên nhân là do lớn lên trong nhung lụa, thiếu kinh nghiệm trải đời, nhưng so sánh với một cô gái nhỏ tuổi hơn mà vẫn  bằng, quả thật   chuyện vẻ vang.
"Cách!" Một tiếng vang lên, chiếc khóa  tấm vách  nhẹ nhàng mở .
Gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn, Diêu Linh lập tức kéo tấm vách sang một bên. Diêu Linh, Tú Phân, Thẩm Huệ Huệ và Tiểu Phương đều căng thẳng   bên trong.
Cả thôn  chìm trong bóng tối, nhưng  gian  tấm vách còn đen kịt hơn, tối đến mức  thấy bàn tay  mặt. Diêu Linh lấy đèn pin từ ba lô chiếu .
Khi  thấy  phụ nữ co quắp  hầm, tất cả đều nín thở.
Mắt Tú Phân đỏ hoe, cô bưng miệng khẽ thốt lên: "Chị Diêu..."
Trong lúc đó, Ma Tử  cùng dân làng về phía cổng thôn. Càng , càng  thêm  tụ tập, ai nấy đều cầm nông cụ,   đầy bực bội.
"Nghe   máu..."
"Con d.a.o dài thế, dài hơn cả d.a.o phay! Đâm một nhát, m.á.u phun..."
"Ruột lòi  hết!"
"Thật  đùa đấy?!"
" đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thay-chi-vao-hao-mon-toi-duoc-cung-chieu-het-muc-thap-nien-90/341.html.]
"May bọn chúng ít , chúng  đông... Đánh  lâu , giờ chắc mệt lắm, chờ bắt sống nộp cho trưởng thôn!"
"Bắt sống  gì, đàn ông c.h.ế.t tiệt,   đẽ gì !"
"Biết   ích,  thị trấn bảo đàn ông cũng bán  mà..."
"Mấy con đàn bà ? Có ai chơi ?"
"Chơi cái nỗi gì! Bốn cái bóng in  cửa sổ, n.g.ự.c to thế , eo nhỏ thế , m.ô.n.g cong vút...  háo hức mãi, cuối cùng   ? Chỉ  mấy bộ quần áo treo trong đó!"
"Cái gì?!"
"Đàn bà ?"
"Biến thành quần áo  ?!"
"Ai mà  !"
Vân Vũ
"Trưởng thôn bảo chúng trốn , sai   thôn lùng sục đấy!"
"Vậy  các   sờ  tay đàn bà nào    cổng thôn  ?!"
" thế!"
"Trưởng thôn bảo mấy đứa khác  thôn tìm, bọn   dịp hưởng lộc ..."
"Thôn Nhai Tử bé tí, trốn  đến , sáng  là tìm thấy ngay... Lúc đó, hehe..."
"Không  giờ trốn ở  nhỉ,  khi lọt  giường  cũng nên— Này, Ma Tử,    nữa?"
Mấy  dân làng đang  chuyện bỗng nhận  Ma Tử  dừng bước.
Mấy tên ngoại lai   lỳ lợm, dù giờ  kiệt sức nhưng vẫn  thể coi thường. Dân làng miệng thì  , tay cầm nông cụ, nhưng trong lòng sợ hãi vô cùng. Ai cũng hiểu, lúc   để đám đầu gấu như Ma Tử xông lên , đợi  c.h.é.m g.i.ế.c xong xuôi  mới  tay dọn dẹp.
Vậy mà Ma Tử bỗng dưng dừng ?!
Dân làng lập tức ngừng bước, hối thúc .
"Lúc tìm , mấy con đàn bà   trốn thoát ?" Ma Tử hỏi ngay.